Thứ Năm, 11 tháng 10, 2012

[Từ thứ nữ đến hoàng hậu] Chương 55 : Gọi ta là tiện tỳ


Lý công công thấy ta hành động như vậy thì nhìn ta bằng ánh mắt như muốn phóng hỏa giết người nhưng y không thể dùng phất trần đánh ta vì ta còn đang ở trong lòng Hạ Hầu Tử Khâm.

Vẻ mặt Hạ Hầu Tử Khâm không có chút thay đổi nào, dường như hắn sớm biết ta sẽ làm như vậy.

"Nô tì tham kiến hoàng thượng!"

"Nô tỳ tham kiến hoàng thượng! Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"

Thiên Phi dẫn theo người đi ra hành lễ.

Hắn ôm ta trực tiếp đi vào cửa nói: "Bình thân cả đi. Phi nhi, ngươi xem trẫm đưa ai đến đây?"

Đôi mắt ta muốn trợn trừng lên, hắn đúng là sợ đầu ta cứng quá đây mà.

Thiên Phi đứng lên, ánh mắt vừa nhìn vào ta thì lập tức mặt biến sắc, xông lại, chỉ vào ta nói: "Hoàng thượng, tiện tỳ này tại sao cùng ngài..." Vừa nói đến đây, nàng im bặt không nói được gì nữa, một chữ "Tiện tỳ" lại có quan hệ cùng hoàng đế, tốt nhất là không nên nói thêm gì.

Nghe nàng kêu như vậy, dường như hắn rất hài lòng buông ta xuống gật gật đầu nói: "Đúng vậy, thực sự là tiện tỳ, làm cho cánh tay trẫm mỏi muốn chết. Tiện tỳ, còn không mau xoa bóp cho trẫm?"

Ta còn đang ngây dại, hắn quát khẽ: "Không mau qua đây."

Chiếc khăn trong tay Thiên Phi bị vò muốn rách ra, nàng thấy ta định tiến đến vội bước nhanh tới tức tối đẩy mạnh ta ra nói: "Hoàng thượng, để thần thiếp."

Ta bị nàng đẩy một cái không kịp đề phòng, đầu gối đụng mạnh vào chân bàn, đau đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nước mắt tràn ra nhìn mọi thứ đều nhòe đi.

Đang đau đến răng va lập cập lại nghe hắn nói: "Ồ, chuyện này sao có thể để nàng làm? Tiện tỳ, mau tới đây" hắn lại gọi, nhắc đi nhắc lại chữ "Tiện tỳ" như muốn nhấn mạnh thêm

Ta vẫn cho rằng Hạ Hầu Tử Khâm là một người đặc biệt nghiêm túc nhưng không nghĩ tới lúc này thấy hắn như vậy mà không tin vào mắt mình. Đôi khi nhìn qua lời hắn nói, việc hắn làm thật ngây ngô khiến ta muốn cười, nhưng đôi khi ý tứ ẩn chứa đằng sau đó lại làm ta thắc thỏm lo âu không yên.

Cố nén đau đớn, ta từng bước từng bước tiến tới, cung kính mở miệng: "Tiểu chủ, hoàng thượng gọi nô tỳ, mong người nhường bước."

"Ngươi!" Lông mày nàng nhíu lại tức giận như muốn thiêu chết ta, bàn tay hơi co giật nắm chặt lại. Ta đắc ý nhìn nàng cười cười, ở trước mặt hoàng đế, nàng làm sao dám lỗ mãng, cuối cùng không cam tâm cũng phải lui lại.

Ta nhìn nàng cười nói: "Đa tạ tiểu chủ thông cảm" rồi đi tới trước mặt hắn, thấy hắn ngồi vẻ khoái trá. Hắn thấy ta ngần ngừ thì nhíu mày lại, ta cúi đầu miễn cưỡng đưa tay tới, giúp hắn xoa bóp.

Vừa xoa tay cho hắn ta vừa nghĩ Thiên Phi nhất định cực kỳ hối hận tối qua không tìm cớ giết ta? Vẻ mặt cung tỳ đứng bên cạnh nàng cũng biến sắc, ta cười lạnh, chắc nàng cho rằng ta được hắn sủng ái, sợ ta sau này sẽ tính toán chuyện cũ với nàng?

"Tiện tỳ, tay ngươi thật mềm." Hắn không chỉ hưởng thụ lại còn lên tiếng "Chẳng giống tay tiện tỳ chút nào."

"Tiện tỳ, ngươi dưỡng da thật tốt, chắc là chưa từng hầu hạ ai đây. Trẫm nói rồi, phải tìm người hầu hạ ngươi mới được"

"Tiện tỳ, ngươi không thích quỳ trẫm đã cho ngươi đứng mà ngươi vẫn khó chịu à, nếu không sao ngươi lại run?"

Ta hít một hơi thật mạnh, ta không run mà đau, chân đã muốn sụm xuống rồi mà hắn còn bình thản ở chỗ này nói kháy.

"Ôi, sao toát mồ hôi ra vậy? Thật yếu ớt quá, chẳng qua là bóp tay cho trẫm thôi mà ngươi cũng mệt vậy sao." Hắn hơi mỉm cười, giơ tay lên lau mồ hôi cho ta

Ta kinh hãi, khẽ cắn môi "Bịch" một tiếng quỳ xuống, phẫn hận mở miệng: "Nô tỳ không dám!" người run lên vì tức giận.

Đám nữ nhân trong cung kia sao có thể so với hắn, tâm tư không bằng một phần của hắn, ngay cả lúc giết người, hắn cũng vừa cười nói vừa hành động.

"Đứng lên." Hắn nói.

Ta đứng dậy không nổi, hắn lại tới kéo ta dậy.

Ta mím môi khẽ nói: "Hoàng thượng, người thật ác quá." Chỉ muốn dạy dỗ một cung tỳ mà hắn đầu tư nhiều thế, hắn không phải muốn giết ta ngay mà muốn ta chết từng chút từng chút một.

"Làm càn." Sắc mặt hắn trầm xuống, bàn tay đang nắm cánh tay ta siết chặt khiến ta nhăn mặt vì đau

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét