Bỗng nhiên ta muốn cười, hắn còn tức giận thì chứng tỏ cũng còn nhân tính.
Hắn thả tay ta ra đứng im ghắp tay sau lưng, vẻ mặt lạnh lẽo, toàn thân toát ra vẻ uy nghi cao ngạo.
"Hoàng thượng." Lý công công khẽ gọi hắn.
Hắn bất ngờ hừ lạnh một tiếng, phẩy tay áo bỏ đi.
"Hoàng thượng " Lý công công kêu lên đuổi theo.
Lòng ta chợt sáng lên bèn vội vã quỳ xuống hướng về phía hắn kêu lớn: "Hoàng thượng, lần sau mong người nhớ nô tỳ tên gọi là Tang Tử, không phải tiện tỳ, Tang Tử không phải tiện tỳ!"
Hắn không quay đầu lại, ngay cả một chút chần chừ cũng không có vẫn nhanh chóng bước đi.
"Cung tiễn hoàng thượng!"
Thiên Phi hành lễ, giọng nói nửa tức tối nửa vui vẻ, hoàng thượng đi rồi nàng có thể dạy dỗ ta. Ta cũng biết lần này, nàng sẽ không nương tay nữa.
Cho mấy người hầu lui xuống hết chỉ để lại cung tỳ kia bên cạnh nàng quay người nhìn ta, lạnh lùng nói: "Bây giờ quỳ còn tác dụng sao?"
Ta không nhìn nàng, nàng có biết đâu ta cũng không phải muốn quỳ vì nàng, chẳng qua ta đau đến nỗi không đứng lên nổi.
"Ngươi quả nhiên cũng hạ tiện như mẹ ngươi! Buổi tối không ngủ được còn dám chạy đi câu dẫn hoàng thượng! Hừ, làm sao mà ngươi biết được đêm qua hoàng thượng đã ngủ lại ở Huyễn Nhiên các chứ?"
Ta cười lạnh, sao ta lại không biết? Nếu không phải ta cực lực tiến cử, hắn còn chưa biết đây là đâu!
"Tiểu chủ, người nói với kẻ hạ tiện như thế làm gì?" Cung tỳ kia đi tới, căm tức nói. Ta biết, nàng sợ ta mang hận sau này tìm nàng tính sổ cho nên mới vội vàng muốn xử lý ta.
Thiên Phi cười lạnh nói: "Tốt, Phong Hà nói có biện pháp khiến ả vừa lòng phải không?"
Phong Hà, tên rất dễ nghe niưng chỉ sợ con người làm hoen ố chữ "Hà" mất. A mà thực ra nước bùn làm sao vấy bẩn hoa sen được, tên này thật không nên đặt cho nàng.
Phong Hà vừa nghe hỏi thì đắc ý trả lời: "Tiểu chủ muốn biện pháp nhanh hay là chậm?"
"Chậm." Thiên Phi trả lời ngay lập tức.
Phong Hà liếc mắt nhìn ta cười âm độc rồi tiến lại gần Thiên Phi nói nhỏ vào tai một hồi, chỉ thấy nét mặt Thiên Phi từ ngạc nhiên trở nên đắc ý, gật đầu cười nói: "Chuẩn bị đi."
"Dạ, nô tỳ xin cáo lui." Phong Hà lễ phép lui xuống.
Thiên Phi lại nhìn ta rồi tiến đến tức tối nói: "Cũng không nhìn lại mình là thân phận gì? Tang Tử à, chuyện tới nước này mà ngươi còn không an phận thủ tường, sao ngươi còn dám đắc tội ta?"
Ta không nói lời nào, có dám hay không cũng đã đắc tội rồi, đa phần là công lao của Hạ Hầu Tử Khâm thì ta fiết trách ai đây?
"Tiểu nhân!" Nàng tức giận mắng chửi.
"Ta không phải!" Nghiến răng phản đối, ta hận nhất là nàng nói ta hạ tiện.
Nàng thuận tay cầm chén trà trên bàn hắt vào mặt ta mắng: "Đúng là hạ tiện, ta mắng oan ngươi sao?"
Ta cười yếu ớt, chuyện đã tới nước này thì ta còn sợ gì nữa bèn ngước mặt nhìn nàng hỏi: "Là tên của ta tiện hay döng máu đang chảy trong cơ thể tiện?"
Hắn thả tay ta ra đứng im ghắp tay sau lưng, vẻ mặt lạnh lẽo, toàn thân toát ra vẻ uy nghi cao ngạo.
"Hoàng thượng." Lý công công khẽ gọi hắn.
Hắn bất ngờ hừ lạnh một tiếng, phẩy tay áo bỏ đi.
"Hoàng thượng " Lý công công kêu lên đuổi theo.
Lòng ta chợt sáng lên bèn vội vã quỳ xuống hướng về phía hắn kêu lớn: "Hoàng thượng, lần sau mong người nhớ nô tỳ tên gọi là Tang Tử, không phải tiện tỳ, Tang Tử không phải tiện tỳ!"
Hắn không quay đầu lại, ngay cả một chút chần chừ cũng không có vẫn nhanh chóng bước đi.
"Cung tiễn hoàng thượng!"
Thiên Phi hành lễ, giọng nói nửa tức tối nửa vui vẻ, hoàng thượng đi rồi nàng có thể dạy dỗ ta. Ta cũng biết lần này, nàng sẽ không nương tay nữa.
Cho mấy người hầu lui xuống hết chỉ để lại cung tỳ kia bên cạnh nàng quay người nhìn ta, lạnh lùng nói: "Bây giờ quỳ còn tác dụng sao?"
Ta không nhìn nàng, nàng có biết đâu ta cũng không phải muốn quỳ vì nàng, chẳng qua ta đau đến nỗi không đứng lên nổi.
"Ngươi quả nhiên cũng hạ tiện như mẹ ngươi! Buổi tối không ngủ được còn dám chạy đi câu dẫn hoàng thượng! Hừ, làm sao mà ngươi biết được đêm qua hoàng thượng đã ngủ lại ở Huyễn Nhiên các chứ?"
Ta cười lạnh, sao ta lại không biết? Nếu không phải ta cực lực tiến cử, hắn còn chưa biết đây là đâu!
"Tiểu chủ, người nói với kẻ hạ tiện như thế làm gì?" Cung tỳ kia đi tới, căm tức nói. Ta biết, nàng sợ ta mang hận sau này tìm nàng tính sổ cho nên mới vội vàng muốn xử lý ta.
Thiên Phi cười lạnh nói: "Tốt, Phong Hà nói có biện pháp khiến ả vừa lòng phải không?"
Phong Hà, tên rất dễ nghe niưng chỉ sợ con người làm hoen ố chữ "Hà" mất. A mà thực ra nước bùn làm sao vấy bẩn hoa sen được, tên này thật không nên đặt cho nàng.
Phong Hà vừa nghe hỏi thì đắc ý trả lời: "Tiểu chủ muốn biện pháp nhanh hay là chậm?"
"Chậm." Thiên Phi trả lời ngay lập tức.
Phong Hà liếc mắt nhìn ta cười âm độc rồi tiến lại gần Thiên Phi nói nhỏ vào tai một hồi, chỉ thấy nét mặt Thiên Phi từ ngạc nhiên trở nên đắc ý, gật đầu cười nói: "Chuẩn bị đi."
"Dạ, nô tỳ xin cáo lui." Phong Hà lễ phép lui xuống.
Thiên Phi lại nhìn ta rồi tiến đến tức tối nói: "Cũng không nhìn lại mình là thân phận gì? Tang Tử à, chuyện tới nước này mà ngươi còn không an phận thủ tường, sao ngươi còn dám đắc tội ta?"
Ta không nói lời nào, có dám hay không cũng đã đắc tội rồi, đa phần là công lao của Hạ Hầu Tử Khâm thì ta fiết trách ai đây?
"Tiểu nhân!" Nàng tức giận mắng chửi.
"Ta không phải!" Nghiến răng phản đối, ta hận nhất là nàng nói ta hạ tiện.
Nàng thuận tay cầm chén trà trên bàn hắt vào mặt ta mắng: "Đúng là hạ tiện, ta mắng oan ngươi sao?"
Ta cười yếu ớt, chuyện đã tới nước này thì ta còn sợ gì nữa bèn ngước mặt nhìn nàng hỏi: "Là tên của ta tiện hay döng máu đang chảy trong cơ thể tiện?"
Nếu là như vậy thì chính nàng cũng tiện.
Nàng hơi sửng sốt tay vung lên ném thẳng chén trà về phía ta, ta hoảng sợ theo bản năng né người qua tránh được.
Nàng tức giận thở hổn hển lấy toàn bộ chén trà trên bàn ném tới, ta muốn ngồi dậy để tránh nhưng không nén được đau đớn ở đầu gối lại lảo đảo ngã xuống.
Nước trà bắn lên người, nước nóng ngấm qua quần áo nhưng chỉ nóng lúc đầu rồi nhanh chóng trở nên lạnh lẽo, ta không nhịn được run lên vì lạnh quá.
"Lạnh không?" Nàng ngồi xổm xuống hỏi ta, sau đó lạnh lẽo nói "Đợi đi, chút nữa còn có thứ lạnh hơn chờ ngươi!"
Được, nàng đã thẳng thắn thì ta cũng không muốn giả bộ nữa bèn nhìn nàng cười: "Ngươi tốt nhất đừng để ta sống, nếu không, ngươi nhất định sẽ hối hận!"
"Ngươi thách ta? Ha ha, nếu để ngươi sống thì ngươi có thể làm gì?" Nàng liếc nhìn đầu gối của ta, đột nhiên cười "Dường như hoàng thượng cũng không quan tâm đến vết thương của ngươi nhỉ, còn giả bộ làm ra vẻ nghiêm trọng nữa"
Ta kinh hãi không biết lời của nàng là ý gì.
Mặt nàng đanh lại, đứng thẳng người lên vênh váo tự đắc nhìn ta: "Ngươi yên tâm, chuyện của ngươi ta sẽ không nói cho cha biết, vĩnh viễn ông cũng sẽ không biết ngươi đã tiến cung."
Ta cười lạnh, ta không quan tâm ông ta có biết hay không, ông ta cũng sẽ không quan tâm tới ta.
Ta không biết cực hình mà Phong Hà nói đến là cái gì nhưng rất lâu sau mới thấy ả trở về, cười nhìn Thiên Phi nói: "Tiểu chủ, đã chuẩn bị thỏa đáng rồi."
"Lôi ra ngoài." Nàng lạnh lùng nói.
Phong Hà gọi hai thái giám qua kéo ta ra ngoài, lưng áo ta ướt, bên ngoài gió lại thổi mạnh khiến cho ta lạnh đến thấu xương cốt.
Nhớ tới lời Thiên Phi nói đợi một lát còn có thứ lạnh hơn chờ ta thì nghi hoặc, không lẽ nàng muốn để ta chết rét ngoài này sao?
Thái giám lôi ta đến sân viện rồi buông xuống cúi đầu đứng sang bên cạnh. Phong Hà cười cười đi tới nói với ta: "Ngươi thật là may mắn, thứ này cũng không phải mỗi ngày đều có, vừa vặn bây giờ là mùa đông nên không thiếu."
Ta nhìn theo tay nàng chỉ thấy một chiếc nệm cỏ hình tròn, trên mặt cắm chi chít châm, giật mình hiểu ra ý tứ trong lời nói của Thiên Phi.
Đây không phải là châm bình thường mà là băng châm!
Phong Hà mang vật đó tới nhẹ nhàng đặt trước mặt ta nói: "Tiểu chủ cũng là người hiền từ, chỉ cần ngươi quỳ xuống nhận lỗi thì sẽ bỏ qua cho ngươi."
Quỳ? Bảo ta quỳ trên chiếc gối đầy châm đó?
Hừ, nếu quỳ xuống thì không chết cũng thành tàn phế.
"Sợ gì chứ sẽ không lấy mạng của ngươi đâu. Khi băng châm này đâm vào đầu gối sẽ tan rất mau. À, quên nói cho ngươi biết, ngươi cũng sẽ rất thoải mái" Phong Hà cố ý nói cho ta nghe.
Ta hiểu vì sao đột nhiên Thiên Phi nói Hạ Hầu Tử Khâm cũng biết việc ta bị thương đầu gối, nàng đúng là không muốn mạng của ta, nàng chỉ muốn phế bỏ đi chiếc chân này!
Băng châm đâm vào thì tan chính là để ai muốn tìm chứng cứ cũng không biết nên tìm từ đâu.
Nàng tức giận thở hổn hển lấy toàn bộ chén trà trên bàn ném tới, ta muốn ngồi dậy để tránh nhưng không nén được đau đớn ở đầu gối lại lảo đảo ngã xuống.
Nước trà bắn lên người, nước nóng ngấm qua quần áo nhưng chỉ nóng lúc đầu rồi nhanh chóng trở nên lạnh lẽo, ta không nhịn được run lên vì lạnh quá.
"Lạnh không?" Nàng ngồi xổm xuống hỏi ta, sau đó lạnh lẽo nói "Đợi đi, chút nữa còn có thứ lạnh hơn chờ ngươi!"
Được, nàng đã thẳng thắn thì ta cũng không muốn giả bộ nữa bèn nhìn nàng cười: "Ngươi tốt nhất đừng để ta sống, nếu không, ngươi nhất định sẽ hối hận!"
"Ngươi thách ta? Ha ha, nếu để ngươi sống thì ngươi có thể làm gì?" Nàng liếc nhìn đầu gối của ta, đột nhiên cười "Dường như hoàng thượng cũng không quan tâm đến vết thương của ngươi nhỉ, còn giả bộ làm ra vẻ nghiêm trọng nữa"
Ta kinh hãi không biết lời của nàng là ý gì.
Mặt nàng đanh lại, đứng thẳng người lên vênh váo tự đắc nhìn ta: "Ngươi yên tâm, chuyện của ngươi ta sẽ không nói cho cha biết, vĩnh viễn ông cũng sẽ không biết ngươi đã tiến cung."
Ta cười lạnh, ta không quan tâm ông ta có biết hay không, ông ta cũng sẽ không quan tâm tới ta.
Ta không biết cực hình mà Phong Hà nói đến là cái gì nhưng rất lâu sau mới thấy ả trở về, cười nhìn Thiên Phi nói: "Tiểu chủ, đã chuẩn bị thỏa đáng rồi."
"Lôi ra ngoài." Nàng lạnh lùng nói.
Phong Hà gọi hai thái giám qua kéo ta ra ngoài, lưng áo ta ướt, bên ngoài gió lại thổi mạnh khiến cho ta lạnh đến thấu xương cốt.
Nhớ tới lời Thiên Phi nói đợi một lát còn có thứ lạnh hơn chờ ta thì nghi hoặc, không lẽ nàng muốn để ta chết rét ngoài này sao?
Thái giám lôi ta đến sân viện rồi buông xuống cúi đầu đứng sang bên cạnh. Phong Hà cười cười đi tới nói với ta: "Ngươi thật là may mắn, thứ này cũng không phải mỗi ngày đều có, vừa vặn bây giờ là mùa đông nên không thiếu."
Ta nhìn theo tay nàng chỉ thấy một chiếc nệm cỏ hình tròn, trên mặt cắm chi chít châm, giật mình hiểu ra ý tứ trong lời nói của Thiên Phi.
Đây không phải là châm bình thường mà là băng châm!
Phong Hà mang vật đó tới nhẹ nhàng đặt trước mặt ta nói: "Tiểu chủ cũng là người hiền từ, chỉ cần ngươi quỳ xuống nhận lỗi thì sẽ bỏ qua cho ngươi."
Quỳ? Bảo ta quỳ trên chiếc gối đầy châm đó?
Hừ, nếu quỳ xuống thì không chết cũng thành tàn phế.
"Sợ gì chứ sẽ không lấy mạng của ngươi đâu. Khi băng châm này đâm vào đầu gối sẽ tan rất mau. À, quên nói cho ngươi biết, ngươi cũng sẽ rất thoải mái" Phong Hà cố ý nói cho ta nghe.
Ta hiểu vì sao đột nhiên Thiên Phi nói Hạ Hầu Tử Khâm cũng biết việc ta bị thương đầu gối, nàng đúng là không muốn mạng của ta, nàng chỉ muốn phế bỏ đi chiếc chân này!
Băng châm đâm vào thì tan chính là để ai muốn tìm chứng cứ cũng không biết nên tìm từ đâu.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét