Thứ Năm, 11 tháng 10, 2012

[Từ thứ nữ đến hoàng hậu] Chương 53 : Kêu người hầu hạ ta


Ta giật mình, hắn phất tay một cái nói: "Lui hết cho trẫm, hôm nay không cần phạt ai đâu"

"Vâng!"

Tiếng bước chân vọng lại càng lúc càng nhỏ dần.

Ta lén nhìn lại mới thấy mấy thị vệ đứng lấp ló phía xa trong lòng run lên, xem ra hắn không nghĩ tới tiểu xảo của ta, hắn cho rằng hôm nay ta nhất định chết trong tay hắn.

"Ngẩng đầu lên." Hắn ra lệnh.

Ta hơi ngần ngừ nhưng cũng nghe lời ngẩng đầu lên.

Đây là lần đầu tiên ta nhìn rõ hắn ở khoảng cách gần như vậy.

Đôi mắt hắn âm u nhưng đôi khi lại lóe lên một tia sáng cao ngạo, khuôn mặt ta phản chiếu trong mắt hắn vẻ ngơ ngác và lo sợ. Hắn nhìn ta tựa như cười mà không phải cười, đột ngột nói: "Trẫm vẫn nghĩ nữ nhân thông mình thì sẽ kém xinh đẹp, xem ra đúng là như vậy."

Hắn đang khen ta thông minh sao?

Hắn còn nói...

Một giây đó, ta không biết lấy đâu ra dũng khí hỏi hắn: "Hoàng thượng nói nô tỳ không xinh đẹp sao?"

"Phải nói là xấu." Hắn không khách khí chút nào sửa lời ta.

"Nô tỳ không xấu!" Ta mím môi phản bác, cho dù mặt xức thuốc nước nên không ai nhìn ra dung mạo chân chính nhưng chắc chắn không đến mức bị coi là xấu.

Hắn cũng không cùng ta dây dưa, lẩm bẩm nói: "Trách không được ngươi khen ngợi Phi tiểu viện nhiều như vậy, xem ra ngươi cũng tự biết rõ chính mình"

Nhất thời ta ngẩn người không hiểu rõ, hắn cố công giải thích: "Trẫm đã đến cung tiểu chủ của ngươi, nhìn biểu lộ của ngươi thì không thấy cao hứng vì nàng nhỉ" Hắn thả lỏng bàn tay đang nắm chặt tay ta, vẻ mặt bỗng trở nên lạnh lùng.

Trái tim của ta trĩu xuống, tâm tư của hắn thực sự quá khó đoán.

Nhưng hắn nói cũng đúng, vì sao ta phải cao hứng cho Thiên Phi, nghĩ tới nàng ta không kìm được thở dài một tiếng khẽ đáp "Vâng!"

Hắn hồ nghi nhìn ta khiến ta đột nhiên nhớ tới đêm qua Thiên Phi nói muốn ta sáng nay đi hầu hạ nàng, nếu không nàng lại có lý do gây khó dễ cho ta bèn lập tức cúi đầu nói: "Mong hoàng thượng thứ tội, nô tỳ có việc gấp muốn xin cáo lui trước", đầu gối hơi khuỵu xuống chờ hắn đồng ý.

Hắn lại nói: "Không được đi."

Ta ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, không nghĩ tới mặt hắn trầm xuống ho khẽ một tiếng, lập tức gáy đau nhói rồi nghe Lý công công mắng: "To gan, ai cho ngươi nhìn hoàng thượng!"

Tay ta theo bản năng che lên chỗ bị đánh, chân đứng không vững té nhoài xuống đất kêu "Bịch ——" một tiếng, đầu gối bị thương va mạnh xuống nền đá cứng rắn.

"Ái" ta không nhịn được kêu lên, quả thực rất đau giống như xương cốt bị vỡ nát, đúng là họa vô đơn chí mà.

Chẳng ai thông cảm cho ta, Hạ Hầu Tử Khâm còn dùng chân đá ta, vẻ không vui nói: "Thế nào, ngươi quỳ lạy trẫm mà đau khổ vậy sao?"

"Hoàng thượng, nô tài cho rằng, phải nghiêm trị tội đại bất kính, tốt nhất là lôi ra chém!" Lý công công nhân cơ hội này kêu lên trước mặt hắn.

Hai người bọn họ, kẻ tung người hứng mà sao không thấy mệt nhỉ?

Ta nhịn đau, trong lòng mạnh mẽ thề nếu có một ngày tên thái giám này rơi vào tay, ta nhất định tát cho y sưng miệng lên mới hả giận!

Còn tên hoàng đế kiêu ngạo này nữa...

"Ngươi đang nghĩ trả thù trẫm thế nào sao?" Hắn đột nhiên ngồi xổm xuống nắm cằm ta kéo lên, ta khiếp hãi đành buộc mình phải bình tĩnh lại, không được nhìn thẳng mặt hắn thì ta nhìn xuống đất khẽ lắc đầu: "Nô tỳ không dám"

"Vậy thì bị sao đây?" Hắn không tha hỏi.

Ta ngẫm nghĩ, nửa thực nửa giả nói: "Nô tỳ ngã đau."

"Thật là một cung tỳ gầy yếu nhỉ." Hắn cảm thán, "Hay là trẫm kêu người đến hầu hạ ngươi nhé."

Ta kinh hoàng, chẳng lẽ hắn muốn...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét