Thứ Năm, 11 tháng 10, 2012

[Từ thứ nữ đến hoàng hậu] Chương 52 : Tha ta một mạng


"Này, còn chưa chịu dậy!"

Không biết ai đá ta một phát làm ta giật mình tỉnh giấc, mới phát hiện mình đang ngủ, dụi dụi mắt chỉ thấy một thân áo màu vàng sáng đứng trước mặt thì kinh hãi vội quỳ xuống nói: "Nô tỳ tham kiến hoàng thượng! Hoàng thượng vạn tuế!"

Thái giám lại lấy phất trần đập vào đầu của ta, cười nói: "Hoàng thượng thực sự là đoán việc như thần, xem ra không có thang nàng đúng là không làm được!"

Hạ Hầu Tử Khâm hừ một tiếng, ta mím môi, mặc dù phẫn hận nhưng không thể biểu hiện ra ngoài, cúi đầu nhìn sáp nến chảy đầy trên mặt đất bình tĩnh nói: "Bẩm hoàng thượng, nô tỳ đã trả ngọn nến còn nguyên vẹn về"

"To gan!" Lý công công cao giọng nói "Ngươi rõ ràng là không làm được mà vẫn to mồm nói được! Ngươi có biết phạm tội khi quân phạm thượng là mất đầu không?"

Ta nhẫn nhịn: "Nô tỳ biết nhưng mong hoàng thượng nghe nô tỳ nói hết lời đã."

Lý công công đáng ghét lại buộc cho ta tội khi quân phạm thượng, nếu theo lời y nói thì ta làm không được sẽ chết chắc rồi, có điều ta đâu chịu vậy!

"Ngươi..." Y chỉ tay run run, ta thầm nghĩ sao ngươi lại tức giận chứ?

"Tiểu Lý Tử!" Tiếng Hạ Hầu Tử Khâm trầm tĩnh, nhìn ta nói "Được trẫm muốn biết ngươi làm thế nào trả về."

Ta vẫn cúi đầu nói: "Trả về thế nào không quan trọng, quan trọng là nô tỳ đã trả về rồi." Ta cố gắng giải thích với hắn rằng cần nhìn kết quả, chỉ nhìn kết quả mà thôi.

Vẫn cúi đầu, ta chỉ nhìn thấy đôi giày của hắn, bỗng hắn lui lại mấy bước như muốn nhìn đèn lồng trên đầu sau đó nghe hắn nói: "Đáng tiếc, trẫm không thấy."

Ta muốn cười, ta không trả về làm sao ngươi thấy được.

Ta vẫn nhẫn nhịn hết sức, tay chỉ vào đống sáp nến bên cạnh nói: "Nô tỳ treo ngọn nến ở chỗ này" rồi không chờ hắn tiếp tục nói, "Như hoàng thượng nhìn thấy, đèn lồng bên ngoài đã bị rách nên sáp nến sẽ rơi xuống đất. Ngọn nến cháy cả một đêm, vì vậy bây giờ hoàng thượng không thấy cũng là bình thường."

Lời của ta vừa nói xong, Lý công công tức giận đến nhảy dựng lên: "Nói bậy! Quả thực nói hươu nói vượn! Hoàng thượng, ngài nhìn nàng... Ôi ——"

Lý công công mới nói nửa câu, đột nhiên che chân kêu lên, khuôn mặt nhăn nhó nhưng một câu cũng không dám nói tiếp.

Ta thấy Hạ Hầu Tử Khâm đá y một phát rồi hắn đi tới, dừng lại trước mặt ta.

Ta khẩn trương không dám động nhưng nghe trong tiếng thở nặng nề của hắn có cảm giác ìím nén không thể diễn tả nổi. Mặc dù cúi đầu nhưng ta dường như vẫn thấy ánh mắt sắc bén như muốn xuyên thủng ta, bỗng nhiên ta có chút hối hận, có lẽ ta không nên có những hành vi gian trá này trước mặt hắn.

Đột nhiên bàn tay to của hắn đưa tới nắm lấy cánh tay của ta, mạnh mẽ kéo lại, ta kinh hoàng kêu lên ngã vào ngực hắn. Hắn bỗng cười to, vẻ coi thường: "Thật là một nữ nhân thông minh! Xem ra trẫm còn nương tay, nếu sớm biết vậy thì đã truyền chỉ ngay cả hộp diêm cũng không cho mượn!"

Ta kinh hãi, theo bản năng nhìn hộp quẹt trong người nhưng nó cũng không hề lộ ra, trong lòng run lên, thì ra Hạ Hầu Tử Khâm đã tính toán hết rồi! Nghĩ đến đó chỉ cảm thấy sau lưng lạnh toát, nếu hắn thực sự muốn ta chết chỉ cần một câu nói mà thôi.

Nhưng hắn lại để cho ta một con đường sống.

Ta thậm chí còn không biết vì sao hắn phải làm như vậy.

Hắn siết chặt tay của ta, hơi thở ấm áp vờn bên tai: "Nữ nhân thông minh, trẫm rốt cuộc nên đề phòng hay là yêu ngươi?"

Tay ta run lên bần bật, hắn lại còn nói —— yêu...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét