Ta còn đang ngạc nhiên đứng há hốc miệng nhìn thì hắn đã đi xa cùng thái giám.
Ngước mắt nhìn lên dãy đèn lồng đang treo trên cao ta ngán ngẩm lắc đầu, ta làm sao mà trả về đây?
Nếu không trả về sẽ lấy đầu ta, hắn nói thật khiến người ta đau tim mà nhưng ai bảo hắn là hoàng đế, là chủ nhân cả thiên hạ này, huống hồ ta còn đang ở trong hoàng cung của hắn.
Ta nghĩ đến xuất thần mới lại nghĩ ra thêm một việc.
Ngọn nến đã tắt!
Người thì không mang hộp diêm, bây giờ ta cũng không có sức leo lên một cái cột khác để lấy lửa, không chừng ta lại gây thêm tai họa, ngẫm nghĩ một hồi thì nhớ đèn lồng là do Phủ nội vụ mua và treo lên, vậy nhất định họ sẽ có thang.
Ngẩng đầu nhìn thấy trời đã rất khuya nhưng vì mạng nhỏ của mình, trễ cỡ nào cũng phải gõ cửa mượn được cây thang.
Ta cất ngọn nến tắt vào trong áo, so vai một cái đi về phía Phủ nội vụ. Sáp nến trên tay đã sớm khô từ lâu, ta mím môi bóc từng mảng ra, thật may là không thấy đau.
Từ xa ta thấy cửa lớn của Phủ nội vụ mở rộng, bên trong ánh đèn sáng rực rỡ tỏa ra. Ta mừng quá cười, thật tốt vì mọi người còn chưa ngủ, ta đỡ phải kêu cửa gọi người ra mở.
Nghĩ như vậy ta không quan tâm đến chỗ đầu gối bị đau nữa vội vã chạy tới, chỉ sợ muộn một giây thôi thì cánh cửa kia sẽ khép lại.
Vừa mới tiến vào thì lập tức có thái giám ngăn cản ta: "Ai đó, chuyện gì vậy?"
Ta vội cười nịnh: "Công công, ta muốn mượn cây thang, dùng rất nhanh thôi."
Ánh mắt thái giám hiện lên một tia khác lạ, phẩy tay một cái nói: "Không có thang, ngươi đi nhanh đi!"
Ta nhìn cây thang dựa vào tường sau lưng y nghĩ thầm y thật giỏi, nói dối mà không đỏ mặt, rõ ràng cây thang nằm ngay sau lưng y mà y có thể mặt không biến sắc nói dối là không có.
Không thể nổi giận, ta nhẫn nhịn: "Công công, ta thật sự cần dùng gấp, xong sẽ lập tức trả ngay!"
Thái giám vẻ nôn nóng đẩy ta đi ra, nói: "Ngươi không cần nói gì hết, hôm nay cây thang này ai cũng không lấy đi được trừ phi hoàng thượng tự mình đến lấy! Vừa rồi Lý công công đến truyền lời rằng nếu có người đến mượn cây thang, nhất định không cho mượn, nếu không hoàng thượng sẽ xử cả Phủ nội vụ!"
Nụ cười trên mặt ta trở nên cứng đờ, Hạ Hầu Tử Khâm ngươi giỏi lắm, chuyện ta nghĩ đến hắn cũng nghĩ đến!
Có phải hắn thật sự muốn lấy đầu ta không?
Nhưng hắn đường đường là hoàng đế, muốn lấy mạng một cung tỳ nho nhỏ như ta thì quá dễ dàng sao lại chơi trò mèo vờn chuột này. Ta nên vui mừng vì hắn còn cho ta sống hết đêm nay hay là đau buồn vì hắn chỉ muốn đùa giỡn ta?
Thái giám đẩy ta ra khỏi cổng rồi vội vã đóng cửa lại, ta đột nhiên nhớ ra điều gì vội xông tới: "Công công chờ một chút!"
"Đi đi, đã nói rằng không cho ngươi mượn mà!" Y trừng mắt nhìn ta với vẻ mặt nếu ta cố tình lấy sẽ liều mạng ngăn cản, cây thang đó nếu bị ta lấy mất thì cũng coi như lấy luôn tính mạng y.
Ta vội hỏi: "Không, ta định ... mượn hộp diêm dùng một lúc." Thấy thái giám hơi chần chờ ta lập tức nói "Lý công công cũng không hề nói không cho mượn hộp diêm"
Y nghĩ nghĩ gật đầu nói "Chờ một chút", rồi quay đầu đi vào bên trong.
Một lát sau y cầm hộp diêm đi ra đưa cho ta rồi vội vàng đóng cửa lại, chắc y thật sự sợ rằng ta chết sống muốn lấy cây thang kia. Ta thở dài, không có thang nhưng dù sao cũng phải thắp sáng nến trước đã.
Đi lòng vòng một hồi nhưng cũng không nghĩ ra biện pháp đành lo lắng trở về chỗ cũ.
Một lần nữa ngọn nến được thắp sáng, ánh lửa chậm rãi bập bùng, hắt ánh sáng trên khuôn mặt nhợt nhạt của ta, cảm giác ấm áp ùa về. Ta đặt ngọn nến trên mặt đất, hai tay hơ trên lửa cho ấm.
Sáp nến chảy xuống dọc theo thân nến, rơi xuống đất thì ngưng tụ lại.
Đột nhiên ta chấn động, được rồi, ta đã nghĩ ra biện pháp!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét