Ta còn đang ngây dại chưa kịp hiểu gì cho đến khi có người tiến lại muốn bắt mới hoàn hồn giật mình kêu "Hoàng thượng, nô tỳ bị oan! Hoàng thượng, nô tỳ bị oan!"
Thái giám đi tới dùng phất trần đánh vào đầu ta: "Còn dám kêu! Tội quấy rầy thánh giá, trực tiếp chém đầu ngươi!"
Ta mím môi nhìn, là một thái giám tuổi còn rất trẻ, vẻ mặt vênh váo tự đắc.
Biết hắn tức giận nhưng ta vẫn phải kêu oan, nếu không ai biết được bọn họ sẽ đưa ta đến đâu, phòng tra tấn hay nhà giặt giũ?
Ta liều nói: "Hoàng thượng, nô tỳ thực sự oan uổng! Nô tỳ không muốn phóng hỏa!"
Hắn nhìn ta với vẻ miễn cưỡng không tin nhưng cũng nhẹ phất tay. Người đang giữ ta thả ta ra, ta thở phào một cái quay người quỳ trước mặt hắn, đầu cúi sát xuống đất.
Hắn đi tới trước mặt ta trầm ngâm hồi lâu, đột nhiên cúi người hỏi: "Ngươi là cung tỳ của cung nào?"
Ta kinh hãi, đột nhiên hắn hỏi vậy là có ý gì?
Trong đầu bỗng nhiên nhớ tới đêm mới vào cung, lúc ta thấy Như Mộng tình cờ gặp hắn, hắn cũng hỏi nàng như thế. Bàn tay cầm nến siết lại, sáp nến rơi xuống bỏng rát, ta hơi nhíu mày nhưng không dám kêu
"Nói." Giọng hắn lạnh lùng khiến ta run lên.
Ta cố gắng sắp xếp lại ngôn ngữ trong đầu cho rõ ràng mới nói: "Nô tỳ là cung tỳ ở Huyễn Nhiên các." Ta còn rất muốn hỏi hắn có phải là hắn cho rằng ta cũng giống Như Mộng, biết được hắn sẽ đi qua nơi đây nên cố tình ở chỗ này chờ?
Hài, thì ra hoàng đế thiên triều cũng tự mình đa tình đến thế.
Hắn hừ lạnh một tiếng vẻ không tin.
Ta nghĩ, có lẽ hắn cũng chẳng nhớ nổi bây giờ ai đang ở Huyễn Nhiên các, nếu để hắn cho rằng ta có mặt ở đây vì muốn câu dẫn hắn thì không bằng ta nên chiếm thượng phong.
Ta hắng giọng nói: "Hoàng thượng, tiểu chủ nhà ta có tri thức hiểu lễ nghĩa, tài mạo song toàn, hiền lương thục đức..." Thiên Phi à, ngươi nên cám ơn ta vì ta đã tiến cử ngươi cho Hạ Hầu Tử Khâm.
Hắn hơi bàng hoàng khẽ kêu một tiếng rồi cúi đầu cười rộ lên nói: "Thật thú vị."
Ta vẫn cúi đầu không biết hắn nói câu "Thật thú vị." này là có ý gì. Giọt nến trên tay rơi xuống càng nhiều như muốn bọc cả bàn tay ta lại, ta muốn thả nó xuống nhưng không dám.
Hắn đứng thẳng người cười nói: "Thật hiếm thấy một cung tỳ ca ngợi chủ tử như thế, vậy hôm nay trẫm sẽ qua Huyễn Nhiên các nhìn xem, nữ nhân có tri thức hiểu lễ nghĩa, tài mạo song toàn lại hiền lương thục đức theo lời ngươi nói là thế nào!"
"Tạ ơn hoàng thượng." Ta dập đầu, lòng quá phấn khích vì bảo vệ được chính mình, không ngờ tay vung lên khiến ngọn nến tắt ngúm, có điều lúc này ta nghĩ cũng không cần lo chuyện đó.
Ta chỉ biết, hắn bất ngờ giá lâm Huyễn Nhiên các, Thiên Phi nhất định rất vui mừng.
Thấy hắn quay người định rời đi, thái giám bên cạnh vội vã đi theo nhưng hắn lại đột ngột dừng lại, nhẹ giọng nói: "Ồ, ngươi vừa nói muốn xem ngọn nến này có bị tắt hay không phải không nhỉ? Chắc trẫm nhớ không lầm đâu, ngươi cũng nói nhìn xong thì trả về chỗ cũ. Được, trẫm cho ngươi thời gian đêm nay, sáng mai trẫm muốn thấy ngọn nến được trả về nguyên vẹn. Nếu không, trẫm sẽ lấy đầu ngươi!"
Thái giám đi tới dùng phất trần đánh vào đầu ta: "Còn dám kêu! Tội quấy rầy thánh giá, trực tiếp chém đầu ngươi!"
Ta mím môi nhìn, là một thái giám tuổi còn rất trẻ, vẻ mặt vênh váo tự đắc.
Biết hắn tức giận nhưng ta vẫn phải kêu oan, nếu không ai biết được bọn họ sẽ đưa ta đến đâu, phòng tra tấn hay nhà giặt giũ?
Ta liều nói: "Hoàng thượng, nô tỳ thực sự oan uổng! Nô tỳ không muốn phóng hỏa!"
Hắn nhìn ta với vẻ miễn cưỡng không tin nhưng cũng nhẹ phất tay. Người đang giữ ta thả ta ra, ta thở phào một cái quay người quỳ trước mặt hắn, đầu cúi sát xuống đất.
Hắn đi tới trước mặt ta trầm ngâm hồi lâu, đột nhiên cúi người hỏi: "Ngươi là cung tỳ của cung nào?"
Ta kinh hãi, đột nhiên hắn hỏi vậy là có ý gì?
Trong đầu bỗng nhiên nhớ tới đêm mới vào cung, lúc ta thấy Như Mộng tình cờ gặp hắn, hắn cũng hỏi nàng như thế. Bàn tay cầm nến siết lại, sáp nến rơi xuống bỏng rát, ta hơi nhíu mày nhưng không dám kêu
"Nói." Giọng hắn lạnh lùng khiến ta run lên.
Ta cố gắng sắp xếp lại ngôn ngữ trong đầu cho rõ ràng mới nói: "Nô tỳ là cung tỳ ở Huyễn Nhiên các." Ta còn rất muốn hỏi hắn có phải là hắn cho rằng ta cũng giống Như Mộng, biết được hắn sẽ đi qua nơi đây nên cố tình ở chỗ này chờ?
Hài, thì ra hoàng đế thiên triều cũng tự mình đa tình đến thế.
Hắn hừ lạnh một tiếng vẻ không tin.
Ta nghĩ, có lẽ hắn cũng chẳng nhớ nổi bây giờ ai đang ở Huyễn Nhiên các, nếu để hắn cho rằng ta có mặt ở đây vì muốn câu dẫn hắn thì không bằng ta nên chiếm thượng phong.
Ta hắng giọng nói: "Hoàng thượng, tiểu chủ nhà ta có tri thức hiểu lễ nghĩa, tài mạo song toàn, hiền lương thục đức..." Thiên Phi à, ngươi nên cám ơn ta vì ta đã tiến cử ngươi cho Hạ Hầu Tử Khâm.
Hắn hơi bàng hoàng khẽ kêu một tiếng rồi cúi đầu cười rộ lên nói: "Thật thú vị."
Ta vẫn cúi đầu không biết hắn nói câu "Thật thú vị." này là có ý gì. Giọt nến trên tay rơi xuống càng nhiều như muốn bọc cả bàn tay ta lại, ta muốn thả nó xuống nhưng không dám.
Hắn đứng thẳng người cười nói: "Thật hiếm thấy một cung tỳ ca ngợi chủ tử như thế, vậy hôm nay trẫm sẽ qua Huyễn Nhiên các nhìn xem, nữ nhân có tri thức hiểu lễ nghĩa, tài mạo song toàn lại hiền lương thục đức theo lời ngươi nói là thế nào!"
"Tạ ơn hoàng thượng." Ta dập đầu, lòng quá phấn khích vì bảo vệ được chính mình, không ngờ tay vung lên khiến ngọn nến tắt ngúm, có điều lúc này ta nghĩ cũng không cần lo chuyện đó.
Ta chỉ biết, hắn bất ngờ giá lâm Huyễn Nhiên các, Thiên Phi nhất định rất vui mừng.
Thấy hắn quay người định rời đi, thái giám bên cạnh vội vã đi theo nhưng hắn lại đột ngột dừng lại, nhẹ giọng nói: "Ồ, ngươi vừa nói muốn xem ngọn nến này có bị tắt hay không phải không nhỉ? Chắc trẫm nhớ không lầm đâu, ngươi cũng nói nhìn xong thì trả về chỗ cũ. Được, trẫm cho ngươi thời gian đêm nay, sáng mai trẫm muốn thấy ngọn nến được trả về nguyên vẹn. Nếu không, trẫm sẽ lấy đầu ngươi!"
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét