Thứ Năm, 11 tháng 10, 2012

[Từ thứ nữ đến hoàng hậu] Chương 49 : Nói ta đốt cung


Nhưng ta cũng không thể đứng ở ngoài đến sáng, ở đây chịu đông lạnh chi bằng đi loanh quanh một chút, nửa đêm ngắm ngự hoa viên, dù giữa thời tiết này không phù hợp nhưng cũng coi như an ủi chính mình

Ta cũng không muốn ngày mai có ai thức dậy thấy bộ dáng thảm hại của ta, vừa đi vừa hà hơi, xoa tay đủ cả nhưng cũng không thấy ấm lên chút nào. Cũng may ta còn đủ chân tay nên cũng không đến mức để mình chết cóng.

Nhìn xa xa thấy trên hành lang dài phía trước có một dãy đèn sáng rực bỗng nhiên ta nảy ra chủ ý.

Lúc này cũng không để ý nhiều đến chỗ đầu gối bị đau nữa, đau một chút cũng còn tốt hơn so với chết rét, ta chạy tới, bao nhiêu ánh đèn bị thu hết vào trong mắt.

Nhưng khi tới nơi mới phát hiện đèn được treo rất cao, ta tìm rất lâu cũng không thấy bất cứ vật gì có thể lấy chúng xuống. Nhìn cây cột thẳng đứng, ta hơi mím môi, nếu không thể lấy xuống vậy ta sẽ leo lên lấy. Dẫu sao từ nhỏ ta đã quen leo cột nhà nên chắc cũng không có gì khó, hơi miễn cưỡng nhưng cũng có thể làm được.

Cuối cùng cũng quyết định leo lên nhưng tay quá ngắn không với được đến chỗ đèn lồng, ta hơi tức tối chân đạp vào cột vươn tay tới muốn chụp một cây đèn. Chỉ nghe "Xoạt" một tiếng, đèn lồng bị ta túm rách, ngọn nến trong đèn rơi xuống. Mắt ta sáng lên vội đưa tay đón, không ngờ cơ thể mất thăng bằng, rơi thẳng xuống.

"Ái" Đau quá, may là ta đã bắt được ngọn nến, ánh nến lay động nhưng không tắt.

Ta cảm thấy may mắn, không thể đợi được nữa hơ tay trên ánh lửa cho ấm áp, đột nhiên nghe một người nói: "Ngươi ở đây làm gì?", giọng lạnh lẽo nhưng lộ rõ sự uy nghiêm không thể coi thường.

Ta kinh hãi nhìn theo phía tiếng nói thì thấy một nam nhân chắp tay đứng trước mặt ta. Ánh đèn trên tay lay động tỏa ánh sáng trầm mặc quanh hắn, ta chỉ nhìn thấy một màu vàng sáng tỏa trên người hắn

Trong đầu của ta lập tức hiện lên bốn chữ: Hạ Hầu Tử Khâm.

Không biết đặt cây nến trong tay vào đâu, ta luống cuống ngồi dậy, nghiêm cẩn quỳ xuống, lớn tiếng hô: "Nô tỳ tham kiến hoàng thượng!"

Hắn đi về phía trước mấy bước hỏi lại: "Ngươi ở đây làm gì?"

Làm gì? Ta không thể nói với hắn là ta lạnh nên muốn lấy cây nến ở đây để sưởi ấm, trong lòng loạn lên không hiểu ma xui quỷ khiến gì lại trả lời: "Nô tỳ... Nô tỳ chỉ muốn biết cây nến này có tắt hay không, nhìn xong sẽ trả về chỗ cũ...". Có điều nói xong thì chỉ muốn tát chính mình, kiếm cái cớ gì mà thô thiển vậy.

Hắn im lặng khiến ta khẩn trương đến nỗi lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi, những ngón tay co quắp nắm ngọn nến, muốn giấu không được, muốn tắt không xong.

Một lát sau mới nghe tiếng người lao xao tới, tiếp đó là giọng hoảng sợ của thái giám: "Hoàng thượng, hoàng thượng, Sao người ở chỗ này! Ban đêm rất lạnh, người...". Y nhìn thấy ta sửng sốt ngậm miệng lại.

Ta cũng cảm thấy kỳ quái, không phải mỗi đêm Hạ Hầu Tử Khâm đều lật bài tử của phi tần sao, trễ vậy rồi hắn đến đây làm gì?

Nhưng chỉ một giây sau, ta ngay cả thời gian nghĩ lung tung cũng không có khi nghe hắn nói: "Người tới, mang cung tỳ muốn đốt cung này đi."

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét