Cung tỳ vâng lời đi tới chỗ ta, hắng giọng nói: "Đầu gối hạ xuống một chút nữa"
Ta mím môi, đã quỳ gối lâu như vậy rồi còn muốn ta khuỵu xuống nữa?
"Sao, không nghe thấy à?" Cung tỳ nhíu mày, lạnh lùng nhìn ta.
Chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, trong lòng âm thầm mắng nhưng cũng phải nghe lời lại khuỵu gối, chân mỏi đến nỗi ta sắp không chịu được nữa rồi.
Nàng vẫn chưa hài lòng: "Thêm chút nữa!"
Được, ta lại khuỵu.
"Vẫn chưa được."
"Hạ nữa!"
Hạ xuống nữa thì gần như quỳ trên đất, ta nhìn nàng, nàng cũng nhìn ta với ánh mắt khiêu khích, ngón tay chỉ chỉ muốn ta hạ gối xuống nữa
Thiên Phi cười dường như rất vui với việc hành hạ ta, vẻ mặt mỗi lúc càng trở nên rạng rỡ hơn.
Còn ta cuối cùng chịu không được "Bịch" một tiếng, trực tiếp quỳ xuống.
"Ôi." Cung tỳ khẽ kêu một tiếng, quay đầu lại nhìn về phía Thiên Phi, "Tiểu chủ, xem ra ả cũng thành tâm đấy chứ, hành đại lễ cơ đấy"
Thiên Phi cười: "Thì ra ngươi cũng hèn hạ quá nhỉ, cho ngươi hành tiểu lễ không thích lại muốn hành đại lễ? Tốt, sau này ở Huyễn Nhiên các, ngươi cứ dùng lễ này với ta là được."
Ta căm giận chịu đựng nghe nàng nói tiếp: "Ngươi nói ta phải làm sao đây, chỉ một lát không thấy ngươi thì lòng ta không thoải mái. Tang Tử, xem ra mệnh của ngươi chính là để hầu hạ ta từ nhỏ!"
Ta không để ý tới nàng nhưng nàng cũng không buông tha: "Ngươi nói đúng, nữ nhân hậu cung quý ở hiền lương thục đức. Sau này ta sẽ rất hiền lành, sẽ không lấy trâm đâm ngươi nữa."
Đúng vậy, nàng không hề lấy trâm nhưng so với lúc lấy trâm còn làm cho người ta sợ hãi hơn. Tim ta bỗng nhiên đập mạnh, thủ đoạn Thư quý nhân kia cũng thật lợi hại, chỉ qua mấy canh giờ thôi mà đã có thể dạy nàng đến cỡ này.
Quỳ thật lâu, chỗ đầu gối sưng lại bắt đầu đau đớn. Ta hơi nhíu mày, chỉ sợ chỗ thuốc vừa rồi dùng uổng phí nhưng không ngờ Thiên Phi ngáp một cái, hướng ta phất tay nói: "Được, về đi, ngày mai nhớ đến hầu hạ ta sớm một chút."
Ta còn chưa dám tin nhưng nghe nàng nói vậy thì quyết định nhanh chóng, lập tức nói: "Tạ ơn tiểu chủ." rồi dùng tốc độ nhanh nhất đứng dậy đi ra cửa.
Thiên Phi ở sau lưng bỗng nhiên cười rộ lên, giọng đắc ý: "Đừng nghĩ Phương Hàm đáng tin cậy, chính nàng cũng chỉ là tượng đất qua sông! Ha ha..."
Ta sợ run lên không chần chờ vội vã đi nhanh
Trên đường, ta không dám trì hoãn chỉ lo Thiên Phi hứng trí lên lại gọi ta trở lại nên đi thẳng một hơi tới cửa viện mới dừng lại cười lạnh.
Đương nhiên ta sẽ không dựa vào Phương Hàm. Nàng đã từng nói ở trong cung, không ai bảo hộ được ta, chỉ có thể dựa vào chính mình.
Thiên Phi cho rằng nàng chung chiến tuyến với Thư quý nhân là tốt sao? Nực cười, đều là nữ nhân của hoàng đế, ai có thể chân thành với ai chứ?
Ta cúi đầu thấy bóng mình in trên mặt đất rõ ràng mới phát hiện hôm nay trăng rất tròn. Có điều không khí lạnh như băng cùng với gió thổi ù ù như muốn rụng cả mũi. Ta hà hơi đi đến phòng nghỉ đẩy cửa thì thấy cửa đã bị khóa lại. Ta tưởng cung tỳ cùng phòng không biết còn có người ở bên ngoài nên khóa cửa nên kiên trì gõ mấy cái nhưng bên trong cũng không có bất cứ động tĩnh gì.
Ta lại đập, gọi lớn nhưng vẫn không ai mở cửa. Thế nhưng ta lại nghe rõ ràng có tiếng lào xào bên trong. Ta thở dài biết ngay Thiên Phi làm gì có lòng tốt như vậy, mới hành hạ ta nửa canh giờ đã cho ta trở về. Thì ra nàng đã sớm tính toán, sai cung tỳ khóa cửa nhốt ta bên ngoài.
Bên ngoài lạnh vô cùng, Thiên Phi quả là đê tiện.
Ta mím môi, đã quỳ gối lâu như vậy rồi còn muốn ta khuỵu xuống nữa?
"Sao, không nghe thấy à?" Cung tỳ nhíu mày, lạnh lùng nhìn ta.
Chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, trong lòng âm thầm mắng nhưng cũng phải nghe lời lại khuỵu gối, chân mỏi đến nỗi ta sắp không chịu được nữa rồi.
Nàng vẫn chưa hài lòng: "Thêm chút nữa!"
Được, ta lại khuỵu.
"Vẫn chưa được."
"Hạ nữa!"
Hạ xuống nữa thì gần như quỳ trên đất, ta nhìn nàng, nàng cũng nhìn ta với ánh mắt khiêu khích, ngón tay chỉ chỉ muốn ta hạ gối xuống nữa
Thiên Phi cười dường như rất vui với việc hành hạ ta, vẻ mặt mỗi lúc càng trở nên rạng rỡ hơn.
Còn ta cuối cùng chịu không được "Bịch" một tiếng, trực tiếp quỳ xuống.
"Ôi." Cung tỳ khẽ kêu một tiếng, quay đầu lại nhìn về phía Thiên Phi, "Tiểu chủ, xem ra ả cũng thành tâm đấy chứ, hành đại lễ cơ đấy"
Thiên Phi cười: "Thì ra ngươi cũng hèn hạ quá nhỉ, cho ngươi hành tiểu lễ không thích lại muốn hành đại lễ? Tốt, sau này ở Huyễn Nhiên các, ngươi cứ dùng lễ này với ta là được."
Ta căm giận chịu đựng nghe nàng nói tiếp: "Ngươi nói ta phải làm sao đây, chỉ một lát không thấy ngươi thì lòng ta không thoải mái. Tang Tử, xem ra mệnh của ngươi chính là để hầu hạ ta từ nhỏ!"
Ta không để ý tới nàng nhưng nàng cũng không buông tha: "Ngươi nói đúng, nữ nhân hậu cung quý ở hiền lương thục đức. Sau này ta sẽ rất hiền lành, sẽ không lấy trâm đâm ngươi nữa."
Đúng vậy, nàng không hề lấy trâm nhưng so với lúc lấy trâm còn làm cho người ta sợ hãi hơn. Tim ta bỗng nhiên đập mạnh, thủ đoạn Thư quý nhân kia cũng thật lợi hại, chỉ qua mấy canh giờ thôi mà đã có thể dạy nàng đến cỡ này.
Quỳ thật lâu, chỗ đầu gối sưng lại bắt đầu đau đớn. Ta hơi nhíu mày, chỉ sợ chỗ thuốc vừa rồi dùng uổng phí nhưng không ngờ Thiên Phi ngáp một cái, hướng ta phất tay nói: "Được, về đi, ngày mai nhớ đến hầu hạ ta sớm một chút."
Ta còn chưa dám tin nhưng nghe nàng nói vậy thì quyết định nhanh chóng, lập tức nói: "Tạ ơn tiểu chủ." rồi dùng tốc độ nhanh nhất đứng dậy đi ra cửa.
Thiên Phi ở sau lưng bỗng nhiên cười rộ lên, giọng đắc ý: "Đừng nghĩ Phương Hàm đáng tin cậy, chính nàng cũng chỉ là tượng đất qua sông! Ha ha..."
Ta sợ run lên không chần chờ vội vã đi nhanh
Trên đường, ta không dám trì hoãn chỉ lo Thiên Phi hứng trí lên lại gọi ta trở lại nên đi thẳng một hơi tới cửa viện mới dừng lại cười lạnh.
Đương nhiên ta sẽ không dựa vào Phương Hàm. Nàng đã từng nói ở trong cung, không ai bảo hộ được ta, chỉ có thể dựa vào chính mình.
Thiên Phi cho rằng nàng chung chiến tuyến với Thư quý nhân là tốt sao? Nực cười, đều là nữ nhân của hoàng đế, ai có thể chân thành với ai chứ?
Ta cúi đầu thấy bóng mình in trên mặt đất rõ ràng mới phát hiện hôm nay trăng rất tròn. Có điều không khí lạnh như băng cùng với gió thổi ù ù như muốn rụng cả mũi. Ta hà hơi đi đến phòng nghỉ đẩy cửa thì thấy cửa đã bị khóa lại. Ta tưởng cung tỳ cùng phòng không biết còn có người ở bên ngoài nên khóa cửa nên kiên trì gõ mấy cái nhưng bên trong cũng không có bất cứ động tĩnh gì.
Ta lại đập, gọi lớn nhưng vẫn không ai mở cửa. Thế nhưng ta lại nghe rõ ràng có tiếng lào xào bên trong. Ta thở dài biết ngay Thiên Phi làm gì có lòng tốt như vậy, mới hành hạ ta nửa canh giờ đã cho ta trở về. Thì ra nàng đã sớm tính toán, sai cung tỳ khóa cửa nhốt ta bên ngoài.
Bên ngoài lạnh vô cùng, Thiên Phi quả là đê tiện.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét