Thứ Năm, 11 tháng 10, 2012

[Từ thứ nữ đến hoàng hậu] Chương 47 : Nàng học rất nhanh


Ta trở lại ngồi trên giường, cúi đầu xem xét hộp thuốc mỡ, mở nắp ra. Một chút mùi thuốc cũng không có, ngược lại hương thơm tỏa ra thấm vào gan ruột.

Ta cảm thán thực là thuốc tốt.

Nhưng của ai? Thiên Phi? Muốn hạ độc ta?

Hơi ngẫm nghĩ rồi lắc đầu, nếu nàng muốn giết ta cần gì rắc rối vậy? Ta bị thương ở đầu gối, nàng có thể ném ta ra ngoài, giữa trời lạnh như vậy khiến ta chết rét mấy đêm, lại lấy ớt bột rắc lên vết thương cho thối rữa thì ta muốn sống cũng khó.
Nghĩ xong, tự giật mình, biện pháp ác độc như thế, sao ta có thể nghĩ ra được nhỉ?

Sau đó, nhíu mày cười ra tiếng. Ta ác độc như vậy còn sợ ai hạ độc trong thuốc mỡ sao? Có điều ta nhất định phải mau bình phục.

Lấy chút thuốc mỡ bôi lên chỗ bị thương, ta nhẹ nhàng xoa bóp rồi tăng thêm sức. Vết bầm rất lớn, nhất định phải xoa mạnh mới mau tan, xoa mạnh đến nỗi răng va lập cập vì đau, nghe được cả tiếng lạch cạch trong miệng.

Nhưng càng đau, ta càng tỉnh táo.

Lượng thuốc người đưa tới thật chính xác, dùng một lần là hết.

Ta vừa đau vừa mệt, người không một chút sức lực ngã xuống giường thở hổn hển.

Đau quá.

Hơi khép mắt lại ta như nhìn thấy thân ảnh quen thuộc sau màn trướng, rồi giọng Tô Mộ Hàn lạnh lùng không chút thay đổi: "Tử nhi, tự đứng lên."

Cho tới bây giờ, hắn chưa từng đỡ ta một cái.

Ta cười cay đắng, lại thấy ánh mắt lo lắng của Cố Khanh Hằng, hơi thở dồn dập, giọng đầy yêu thương: "Tam nhi, đau không?"

Khanh Hằng...

Ta chậm mở mắt ra, cơn đau lại ùa tới. Con đường này là do ta chọn lựa, đã không còn cơ hội quay lại nữa rồi.

Trời chạng vạng mới có người tới gọi ta: "Tang Tử, tiểu chủ gọi ngươi vào phòng."

Ta không nói lời nào, lặng yên đứng dậy bước ra, đi vài bước mới biết thuốc kia thực kỳ diệu. Chỉ có mấy canh giờ mà đau đớn đã gần hết chỉ còn một chút không thoải mái nơi đầu gối, cũng may đoạn đường gần nên không ảnh hưởng nhiều.

Ta không biết Thư quý nhân đi lúc nào, Thiên Lục cũng đã trở về.

Thiên Phi đã thay một bộ y phục quý giá ngồi chờ ta trong phòng.

Ô, ta không nghĩ nàng vì chờ ta mà trang điểm đẹp như vậy, có lẽ nàng đang mong hoàng thượng đến, bây giờ lại kêu ta thì chắc hẳn hoàng thượng đã lật bài tử của người khác, nàng tức giận muốn phát tác nên gọi ta.

Trước mặt nàng để một chậu thủy tiên. Hoa chưa nở nhưng đã thấy lấp ló nụ hoa trắng muốt, gốc xanh um đầy vẻ cao quý.

Ta tiến tới, hướng nàng hành lễ: "Tiểu chủ cát tường."

Nàng không nhìn ta, cũng không cho ta đứng dậy, ta hơi mím môi nhưng vẫn duy trì tư thế quỳ gối.

Ánh mắt nàng vẫv nhìn chăm chú vào chậu thủy tiên vẻ như rất tập trung. Một lát, nàng vẫy tay, cung tỳ đứng bên cạnh vội đưa một đồ vật cho nàng. Ta chăm chú nhìn thì kinh hoàng thấy là một cây kéo!

Ban ngày chưa kịp dùng trâm ngọc đâm ta nên bây giờ muốn lấy kéo để đối phó ta sao?
Nhưng dường như ta nghĩ xa quá.

Thiên Phi nhìn một chút, tay kéo nhanh nhẹn cắt một nụ hoa. Nàng quay đầu lại hỏi cung tỳ: "Ngươi nói xem cây thủy tiên này bị cắt thì sau này có thể mọc một nụ khác không?"

Cung tỳ không hiểu nội tình, lắc đầu nói: "Bẩm tiểu chủ không thể"

Nàng gật đầu: "Đúng vậy, thủy tiên không giống cỏ dại, cỏ dại dù chết thì gặp gió xuân sẽ lại hồi sinh. Thế nhưng, vẫn phải là đề phòng." Nàng vừa nói vừa dùng kéo cắt thêm mấy nhát vào cành hoa thủy tiên vừa bị nàng cắt nụ.

Ta không biết ý nàng là gì, gọi ta qua đây để nhìn nàng cắt chết chậu hoa thủy tiên sao?
Nàng đột nhiên quay đầu lại, nhìn ta cười hỏi: "Tang Tử, ngươi là thủy tiên hay là cỏ dại?"

Ta nhất thời ngẩn người nhưng cứ đứng mãi ở tư thế quỳ lâu nên người run lên. Sắc mặt nàng chợt biến, để kéo lên trên bàn, lạnh lùng nói với cung tỳ bên cạnh: "Xem ra ả quả thật không cam tâm hành lễ, ngươi dạy ả đi."

Ta cũng quỳ đã lâu mà nàng cố ý không cho đứng lên để tìm cớ gây khó dễ. Xem ra, hôm nay Thư quý nhân đã dạy nàng thật nhiều nên nôn nóng muốn thử nghiệm với ta
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét