Ta vịn tường khó khăn đứng lên, cơn đau từ chỗ đầu gối bị thương truyền tới làm ta nhăn mặt, nếu không có chỗ vịn sợ là đứng lên không nổi.
Các thái giám, cung tỳ làm xong việc đã trở về, không ai muốn có chút nào liên quan với ta.
Ta run rẩy đi vài bước từ từ ngẫm nghĩ lại.
Thiên Phi mới tiến cung mà thôi, còn quá non nớt. Thư quý nhân là một nữ nhân lợi hại đã khiến ta hiểu được cái gì gọi là giết người không dao. Nữ nhân trong hậu cung đều phải hiền lương thục đức là đúng nhưng các nàng đâm lén sau lưng thì ai phát hiện được đây.
Ta chợt nhớ tới vết sẹo xấu xí trên mặt Phương Hàm và những lời nàng nói, cảm giác lạnh lẽo tràn sau sống lưng, tay vô tình xoa đầu gối bị thương nghĩ lần này bị như vậy có phải cũng đã rất may mắn rồi không?
Từng bước từng bước đi về phòng, nhớ tới khuôn mặt mỹ lệ của Thư quý nhân, ta đương nhiên không tin lý do nàng nói là tiện đường đi qua. Nếu chỉ tiện đường thì sao lại làm khó ta. Chắc hẳn nàng muốn ra oai với đám Thiên Phi.
Theo ta đoán, lúc này nơi ở của các chủ tử khác chắc là náo nhiệt không kém. Thư quý nhân làm vậy thì những phi tần khác cũng sẽ làm theo.
Ta vốn nghĩ rằng, chỉ cần Thiên Phi được hoàng thượng chọn, chờ nàng được hưởng hoàng ân thì ta sẽ có cơ hội gặp hoàng thượng. Nhưng hôm nay thấy Thư quý nhân, ta biết phải cân nhắc lại mọi chuyện. Có lẽ ta thực quá ngây thơ rồi. Nếu Thư quý nhân dám mang cung tỳ theo chắc chắn nàng sẽ không cho các cung tỳ này bất cứ cơ hội nào tiếp cận hoàng thượng, nếu không chỉ có một kết quả, đó là chết.
Như Mộng chính là tấm gương điển hình.
Thiên Phi thì sao, nàng có thể ngu ngốc để ta gặp hoàng thượng sao?
Cho dù nàng ngốc cũng biết ta tiến cung là vì cái gì.
Ta thật không cam lòng nhưng ta chỉ có một mình, thế đơn lực bạc, có thể làm gì đây?
Than khẽ một tiếng, vô tình chạm vào túi gấm Tô Mộ Hàn giao cho ta trước khi tiến cung, trong lòng khẽ động. Đúng rồi, sao ta lại có thể quên mất việc này?
Ta kích động lấy túi gấm ra, run rẩy mở túi thứ nhất.
Bên trong, là một xấp giấy Tuyên Thành gấp gọn gàng.
Ta cẩn thận mở ra, phía trên là nét chữ quen thuộc của Tô Mộ Hàn, dường như còn tỏa ra mùi hương nhàn nhạt trên người hắn...
Nhưng chỉ nhìn một cái, ta liền buồn bã rồi thất vọng cười.
"Tiên sinh, ngươi quá coi trọng ta."
Lúc này thân ta còn khó bảo toàn, làm sao mà đủ sức đấu lại các nàng đây.
Chậm chạp xếp lại tờ giấy Tuyên Thành ngay ngắn, cho lại vào trong túi gấm, cất vào người, ta cũng không cần xem đến túi thứ hai. Tô Mộ Hàn đã nói, thấy cái thứ nhất tự nhiên sẽ biết khi nào cần xem cái thứ hai. Vì thế, bây giờ chưa đến lúc.
Ngồi ở đầu giường ngơ ngác, chỗ đầu gối bị thương đau âm ỉ, kiểu đau này thấm vào tận xương tủy, ta cắn môi nhưng không hề khóc, trong đầu chỉ toàn là câu chữ Tô Mộ Hàn đã viết.
Hắn nhìn việc như thần, chắc sẽ không chỉ cho ta một biện pháp khó khăn như thế. Thủ đoạn của hắn quả nhiên không thể coi thường. Nhưng không có sự giúp đỡ, ta cũng chẳng làm được gì.
Phương Hàm nói ở trong cung không ai có thể bảo hộ ta vì thế nàng không giúp, nàng muốn thử thách ta.
Ta khiếp sợ, Tô Mộ Hàn...
Trong nháy mắt ta quên hết đau đớn khẽ cười.
Hắn quá tin tưởng ta vì hắn cho rằng lúc này, với khả năng của ta hoàn toàn có thể giải quyết được.
Ta đang thần người suy nghĩ, bỗng nhiên cảm giác trước cửa sổ hiện lên một bóng người. Ta kinh hãi, kêu lên theo bản năng: "Ai? Ai đó?"
Một lúc sau cũng không thấy ai trả lời.
Ta hơi chần chờ rồi cắn môi bò dậy, đi tới cửa sổ bất ngờ nhìn thấy một hộp thuốc mỡ đặt trên bệ cửa sổ.
Các thái giám, cung tỳ làm xong việc đã trở về, không ai muốn có chút nào liên quan với ta.
Ta run rẩy đi vài bước từ từ ngẫm nghĩ lại.
Thiên Phi mới tiến cung mà thôi, còn quá non nớt. Thư quý nhân là một nữ nhân lợi hại đã khiến ta hiểu được cái gì gọi là giết người không dao. Nữ nhân trong hậu cung đều phải hiền lương thục đức là đúng nhưng các nàng đâm lén sau lưng thì ai phát hiện được đây.
Ta chợt nhớ tới vết sẹo xấu xí trên mặt Phương Hàm và những lời nàng nói, cảm giác lạnh lẽo tràn sau sống lưng, tay vô tình xoa đầu gối bị thương nghĩ lần này bị như vậy có phải cũng đã rất may mắn rồi không?
Từng bước từng bước đi về phòng, nhớ tới khuôn mặt mỹ lệ của Thư quý nhân, ta đương nhiên không tin lý do nàng nói là tiện đường đi qua. Nếu chỉ tiện đường thì sao lại làm khó ta. Chắc hẳn nàng muốn ra oai với đám Thiên Phi.
Theo ta đoán, lúc này nơi ở của các chủ tử khác chắc là náo nhiệt không kém. Thư quý nhân làm vậy thì những phi tần khác cũng sẽ làm theo.
Ta vốn nghĩ rằng, chỉ cần Thiên Phi được hoàng thượng chọn, chờ nàng được hưởng hoàng ân thì ta sẽ có cơ hội gặp hoàng thượng. Nhưng hôm nay thấy Thư quý nhân, ta biết phải cân nhắc lại mọi chuyện. Có lẽ ta thực quá ngây thơ rồi. Nếu Thư quý nhân dám mang cung tỳ theo chắc chắn nàng sẽ không cho các cung tỳ này bất cứ cơ hội nào tiếp cận hoàng thượng, nếu không chỉ có một kết quả, đó là chết.
Như Mộng chính là tấm gương điển hình.
Thiên Phi thì sao, nàng có thể ngu ngốc để ta gặp hoàng thượng sao?
Cho dù nàng ngốc cũng biết ta tiến cung là vì cái gì.
Ta thật không cam lòng nhưng ta chỉ có một mình, thế đơn lực bạc, có thể làm gì đây?
Than khẽ một tiếng, vô tình chạm vào túi gấm Tô Mộ Hàn giao cho ta trước khi tiến cung, trong lòng khẽ động. Đúng rồi, sao ta lại có thể quên mất việc này?
Ta kích động lấy túi gấm ra, run rẩy mở túi thứ nhất.
Bên trong, là một xấp giấy Tuyên Thành gấp gọn gàng.
Ta cẩn thận mở ra, phía trên là nét chữ quen thuộc của Tô Mộ Hàn, dường như còn tỏa ra mùi hương nhàn nhạt trên người hắn...
Nhưng chỉ nhìn một cái, ta liền buồn bã rồi thất vọng cười.
"Tiên sinh, ngươi quá coi trọng ta."
Lúc này thân ta còn khó bảo toàn, làm sao mà đủ sức đấu lại các nàng đây.
Chậm chạp xếp lại tờ giấy Tuyên Thành ngay ngắn, cho lại vào trong túi gấm, cất vào người, ta cũng không cần xem đến túi thứ hai. Tô Mộ Hàn đã nói, thấy cái thứ nhất tự nhiên sẽ biết khi nào cần xem cái thứ hai. Vì thế, bây giờ chưa đến lúc.
Ngồi ở đầu giường ngơ ngác, chỗ đầu gối bị thương đau âm ỉ, kiểu đau này thấm vào tận xương tủy, ta cắn môi nhưng không hề khóc, trong đầu chỉ toàn là câu chữ Tô Mộ Hàn đã viết.
Hắn nhìn việc như thần, chắc sẽ không chỉ cho ta một biện pháp khó khăn như thế. Thủ đoạn của hắn quả nhiên không thể coi thường. Nhưng không có sự giúp đỡ, ta cũng chẳng làm được gì.
Phương Hàm nói ở trong cung không ai có thể bảo hộ ta vì thế nàng không giúp, nàng muốn thử thách ta.
Ta khiếp sợ, Tô Mộ Hàn...
Trong nháy mắt ta quên hết đau đớn khẽ cười.
Hắn quá tin tưởng ta vì hắn cho rằng lúc này, với khả năng của ta hoàn toàn có thể giải quyết được.
Ta đang thần người suy nghĩ, bỗng nhiên cảm giác trước cửa sổ hiện lên một bóng người. Ta kinh hãi, kêu lên theo bản năng: "Ai? Ai đó?"
Một lúc sau cũng không thấy ai trả lời.
Ta hơi chần chờ rồi cắn môi bò dậy, đi tới cửa sổ bất ngờ nhìn thấy một hộp thuốc mỡ đặt trên bệ cửa sổ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét