Thứ Năm, 11 tháng 10, 2012

[Từ thứ nữ đến hoàng hậu] Chương 45 : Ra oai phủ đầu

Thiên Phi và Thiên Lục cũng giật mình, ta nhìn về phía đó chỉ thấy một nữ nhân xiêm y rực rỡ vịn tay cung tỳ chầm chậm đi tới, váy nâu nhạt viền nhung, móng tay dài màu hồng phấn, hương thơm thoang thoảng tỏa ra bốn phía.

"Tiểu thư, đó là Thư quý nhân." Cúc Vận vội khẽ nói.

Thiên Phi còn chưa kịp phản ứng, Thiên Lục đã kéo nàng hướng Thư quý nhân hành lễ: "Thần thiếp khấu kiến nương nương, nương nương cát tường!"

"Nương nương cát tường!" Thiên Phi cũng phục hồi tinh thần lại.

Thư quý nhân buông tay cung tỳ ra, thấy ta ánh mắt nàng sáng lên nhưng chỉ chớp mắt là chuyển qua chỗ khác, lạnh lùng nói "Miễn lễ" rồi nói: "Bản cung vừa đi ngang qua, nghe thấy bên trong này ồn ào nên tò mò vào xem, chuyện gì vậy?"

Thiên Phi nhìn ta nói: "Bẩm nương nương, thần thiếp đang dạy dỗ một ả cung tỳ không hiểu phép tắc mà thôi."

"Ồ? Vừa mới tiến cung mà, phạm lỗi gì?"

Thư quý nhân uể oải hỏi nhưng lại khiến cho Thiên Phi không nói được lời nào. Thiên Lục khẩn trương định nói gì đó giải thích thì thấy Thư quý nhân tiến lên, cầm trâm ngọc Thiên Phi đang nắm trong tay, xoay người lại liếc nhìn ta. Nàng cúi nhìn cây trâm ngọc cười rạng rỡ, chỉ cây trâm vào ta, nhẹ giọng nói: "Vừa rồi, ngươi định lấy cái này?"
Ta kinh hãi, chẳng lẽ nàng thấy ta dây dưa một chỗ Thiên Phi nên nghĩ rằng ta muốn lấy trâm ngọc sao?

"Bản cung cho ngươi, sao không lấy?" Ta còn đang im lặng, nàng đột nhiên nói, vừa dứt lời, đưa cây trâm gần thêm một chút. Ta ngơ ngác nhìn, ngây ngốc giơ tay nhận.

Nhưng bỗng nhiên ngón tay nàng buông ra, cây trâm ngọc xanh biếc theo ngón tay rơi xuống, chỉ nghe "Cạch ——" một tiếng, vỡ đôi trên mặt đất.

Trái tim của ta trầm xuống, ngay lập tức Thư quý nhân đầu ngẩng cao đứng thẳng người, nhẹ nhàng nói: "Người tới, thay tiểu chủ các ngươi dạy dỗ cung tỳ cẩu thả này. Hôm nay chỉ là trâm ngọc mà thôi, sau này làm hỏng thứ gì quý giá hơn thì e là đầu cũng không giữ được."

"Nương nương..." Ta ngạc nhiên nhìn nàng, ta và nàng không thù không oán, sao nàng phải làm thế?

Nghe vậy, Thiên Phi đắc ý, nhìn các cung nhân bên cạnh, lạnh lùng nói: "Còn chưa ra tay? Muốn nương nương nói lần thứ hai sao?"

Thái giám đi tới giữ chặt hai tay tay ta, một cung tỳ tiến đến, giơ tay định đánh. Bỗng nhiên Thư quý nhân lại nói: "Mang ra bên ngoài đánh, không nên quấy rầy tiểu chủ nghỉ ngơi."

"Dạ!"

Cánh tay ta bị siết chặt, kéo mạnh ra ngoài. Thiên Lục dường như muốn nói gì đó nhưng bị Thiên Phi chặn lại. Ta nhìn thấy rõ ràng ánh mắt sợ hãi của Thiên Lục nhưng khi ánh nhìn đó chạm vào mắt ta thì từng chút từng chút phiêu tán đi.

Các cung nhân kéo ta ra ngoài rồi bất ngờ buông ra, ta đứng lên không được, ngã oặt dưới đất, ai đó đá ta một phát.

Một phát này khiến họ tăng lên can đảm, ngay sau đó bao nhiêu đấm đá giáng xuống người.

Ta đã hơi choáng váng thì một người nói: "Ngươi đừng oán hận chúng ta, ai bảo ngươi đắc tội ai không đắc tội lại đắc tội Thư quý nhân!"

Ta cười lạnh. Ta đắc tội Thư quý nhân ở chỗ nào, chẳng qua, nàng có chung mối thù với Thiên Phi nên lấy cớ dạy dỗ ta mà thôi. Có điều, nàng thông minh hơn Thiên Phi, dạy người cũng phải kiếm ra lý do chính đáng.

Ta tin nếu khi nãy, ta không nhận lấy trâm ngọc kia thì cũng sẽ mang tội danh không nghe lời chủ tử.

Muốn gán tội cho người khác, sợ gì không có lý do!

"Ngươi nên cầu khẩn đi, mong nương nương tha cho cái mạng nhỏ của ngươi!"

Đúng vậy, lần này là ta may mắn, Thư quý nhân dạy dỗ ta chứ không phải Thiên Phi, nếu không, nàng nhất định phải lấy mạng ta.

"Chúng ta đánh nhẹ một chút đi, nàng cũng mới tiến cung nên chưa biết trong cung hiểm ác!"

Sao ta không biết chứ, nhưng ta vốn coi nhẹ nó.

"Hài." Một người thở dài "Nhìn dáng vẻ của ngươi lúc nãy giống như muốn uy hiếp chủ tử vậy? Ta cho ngươi biết dù bây giờ nàng chỉ là một chủ tử nho nhỏ nhưng nếu muốn ngươi chết thì cũng đơn giản như bóp chết một con kiến thôi!"

Ta cuộn mình dưới đất, không nói một lời nào.

Đau, đau đến tận xương tủy.

Nhưng trong tâm trí ta, mọi thứ rõ ràng như gương sáng.

Ở chốn này, ta phải đề phòng hết thảy chứ không riêng gì Thiên Phi.

Ở chốn này, có rất nhiều người thông minh.

Không biết qua bao lâu, một người từ bên trong đi ra: "Nương nương nói, dạy dỗ xong rồi thì thôi nhưng sau này phải nhớ cho kỹ"

"Vâng, Như Ý tỷ tỷ." Các cung nhân nghe lời dừng tay lại, cung kính trả lời.

Ta nghĩ đó là cung tỳ thiếp thân của Thư quý nhân nên khó trách người Huyễn Nhiên các phải cung kính như thế. E là ngay cả Thiên Phi và Thiên Lục cũng phải kiêng nể mấy phần.

Ta muốn gượng dậy nhưng toàn thân yếu ớt cùng đau đớn, đành phải nằm im dưới đất.
Các thái giám cùng cung tỳ thở dài một hơi, tỏa đi ai làm việc nấy.

Ta mơ hồ nghe được bọn họ nói:

"Chắc bây giờ Như Ý đắc ý lắm, nàng là người thân cận nhất của Thư quý nhân cơ mà!"

"Đương nhiên nhưng không biết Như Mộng kia xảy ra chuyện gì, đang yên lành lại tự tử"
"Ta nghe nói hình như nàng phạm lỗi gì đó."

"Suỵt —— Ngươi muốn chết? Các ngươi cũng muốn bị đánh sao?" Người nọ nói, còn không quên quay sang nhìn ta, ánh mắt không có chút nào thuơng xót, chỉ tự thấy mình may mắn.

Ta không nhịn được ho khan hai tiếng, Như Mộng Như Mộng... Thì ra nàng là người của Ngọc Thanh cung.

Ta yếu ớt cười, ta đã biết nàng phạm tội gì...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét