Phương Hàm nhìn ta một lát, ánh mắt trở nên bình thản, quay người nói: "Đi theo ta."
Trong lòng ta chấn động, không biết ý nàng là gì, nhưng nàng đã gọi thì ta phải đi.
Lúc ngang qua Cúc Vận ta nhìn nàng đầy coi thường tựa như muốn nói trước đây Phương Hàm chưa bắt tội thì lần này cũng vậy, vận may của ta vẫn còn rất tốt.
Ta đi theo Phương Hàm đến một nơi thật yên tĩnh, nàng mới dừng lại. Ta đứng lại thì phát hiện ra chốn này yên lặng tĩnh mịch vô cùng, ta biết nàng sẽ không trách phạt ta, nếu không đã không đưa ta đến nơi này.
Nàng quay người lại, tỉ mỉ quan sát ta nhưng cũng không nói lời nào.
Ta bị nàng săm soi, lòng hơi bất an, nhẹ cúi đầu.
Ta nghĩ rằng nàng muốn hỏi chuyện tối hôm đó, nhưng không nghĩ nàng lại hỏi: "Ngươi tên gì?"
Hơi ngạc nhiên nhưng ta cũng nhu thuận đáp: "Tang Tử."
"Tang Tử? Duy tang cùng tử, tất cung kính chỉ", nói câu đó, trên mặt nàng vẫn chỉ là thần thái bình thản.
Nhưng lòng ta thì rung động, ánh mắt sáng lên bước tới gật đầu nói: "Vâng. Là nương ta đặt tên." Ký ức ba năm trước lúc Tô Mộ Hàn nói ý nghĩa tên của ta vẫn còn nguyên vẹn.
Có lẽ, vì câu nói đó mà hảo cảm của ta với Phương Hàm tăng thêm ít nhiều.
Nàng cũng không nói gì thêm về tên của ta nữa, chỉ nói: "Ở trong cung, lúc nói chuyện, ngươi phải xưng là nô tỳ"
Ta run lên, le lưỡi: "Nhưng ta không thích."
Sắc mặt của nàng trầm xuống: "Không phải ngươi không thích thì được."
Giọng nàng có phần gay gắt khiến ta hơi hoảng lên, nhưng chỉ giây lát lại trở nên ôn hòa, nàng ho khẽ một tiếng nói "Chữ nô tỳ không làm cho người ta trở nên thấp kém."
Ta ngơ ngẩn nhìn nàng, ta chưa bao giờ biết thì ra sự cao ngạo có thể được diễn tả bằng vẻ nhẹ nhàng tinh tế như thế. Phải chăng Phương Hàm muốn cho ta hiểu, lòng kiêu hãnh và sự ẩn nhẫn vẫn có thể cùng tồn tại
Thực ra những chuyện này Tô Mộ Hàn đều đã dạy ta.
Nhưng ta không hiểu vì sao nàng lại nói điều đó với ta.
"Còn nữa." Nàng nhì về phía phía xa xa, hơi cúi đầu nói, "Đừng tưởng rằng việc ngươi làm trong cung sẽ không có ai biết."
Giật mình, quả nhiên nàng biết.
Ta cũng cúi đầu. Dù nàng không nói ta cũng biết, Hạ Hầu Tử Khâm không hề đơn giản.
Ngay cả khi đang yêu đương cùng nữ nhân, tinh thần hắn cũng không có giây phút nào lơi lỏng. Nghe hơi thở của hắn ta không nhận thấy sự thương yêu mà chỉ có bá đạo và lạnh lùng.
Ta bỗng quỳ xuống, mở miệng nói: "Mong cô cô chỉ giáo!"
Nàng cười nhẹ, đỡ ta đứng dậy nói: "Thật ra ngươi là một nữ nhân thông minh."
"Không, ta không thông minh." Ta lắc đầu, ta còn quá non nớt, ta cần sự giáo dục của nàng.
Buông tay ta ra nàng hỏi: "Vì sao?"
"Vì chính ta." Ta không phải là người vĩ đại có thể vì người khác, ít nhất là trong lúc này.
Nghe ta nói thẳng ra như vậy nàng hơi kinh ngạc nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh hỏi: "Ngươi có quan hệ gì với Tang phủ thành Đông?"
Nhìn nàng, ta càng lúc càng yên lòng. Từ nàng ta nhìn thấy hình bóng Tô Mộ Hàn. Tô Mộ Hàn không dạy người không nguồn gốc, chắc Phương Hàm cũng vậy, ngẫm nghĩ, ta thành thực trả lời: "Tang lão gia là cha ta"
Trong mắt nàng cũng không thấy nhiều kinh ngạc, có lẽ nàng đã đoán được phần nào. Nhưng ta lại khẩn trương. Nếu nàng không đồng ý thì ta phải làm gì? Dù sao ở trong cung, chuyện của mình bị lộ ra như vậy cũng không phải là chuyện tốt.
Trong lòng ta chấn động, không biết ý nàng là gì, nhưng nàng đã gọi thì ta phải đi.
Lúc ngang qua Cúc Vận ta nhìn nàng đầy coi thường tựa như muốn nói trước đây Phương Hàm chưa bắt tội thì lần này cũng vậy, vận may của ta vẫn còn rất tốt.
Ta đi theo Phương Hàm đến một nơi thật yên tĩnh, nàng mới dừng lại. Ta đứng lại thì phát hiện ra chốn này yên lặng tĩnh mịch vô cùng, ta biết nàng sẽ không trách phạt ta, nếu không đã không đưa ta đến nơi này.
Nàng quay người lại, tỉ mỉ quan sát ta nhưng cũng không nói lời nào.
Ta bị nàng săm soi, lòng hơi bất an, nhẹ cúi đầu.
Ta nghĩ rằng nàng muốn hỏi chuyện tối hôm đó, nhưng không nghĩ nàng lại hỏi: "Ngươi tên gì?"
Hơi ngạc nhiên nhưng ta cũng nhu thuận đáp: "Tang Tử."
"Tang Tử? Duy tang cùng tử, tất cung kính chỉ", nói câu đó, trên mặt nàng vẫn chỉ là thần thái bình thản.
Nhưng lòng ta thì rung động, ánh mắt sáng lên bước tới gật đầu nói: "Vâng. Là nương ta đặt tên." Ký ức ba năm trước lúc Tô Mộ Hàn nói ý nghĩa tên của ta vẫn còn nguyên vẹn.
Có lẽ, vì câu nói đó mà hảo cảm của ta với Phương Hàm tăng thêm ít nhiều.
Nàng cũng không nói gì thêm về tên của ta nữa, chỉ nói: "Ở trong cung, lúc nói chuyện, ngươi phải xưng là nô tỳ"
Ta run lên, le lưỡi: "Nhưng ta không thích."
Sắc mặt của nàng trầm xuống: "Không phải ngươi không thích thì được."
Giọng nàng có phần gay gắt khiến ta hơi hoảng lên, nhưng chỉ giây lát lại trở nên ôn hòa, nàng ho khẽ một tiếng nói "Chữ nô tỳ không làm cho người ta trở nên thấp kém."
Ta ngơ ngẩn nhìn nàng, ta chưa bao giờ biết thì ra sự cao ngạo có thể được diễn tả bằng vẻ nhẹ nhàng tinh tế như thế. Phải chăng Phương Hàm muốn cho ta hiểu, lòng kiêu hãnh và sự ẩn nhẫn vẫn có thể cùng tồn tại
Thực ra những chuyện này Tô Mộ Hàn đều đã dạy ta.
Nhưng ta không hiểu vì sao nàng lại nói điều đó với ta.
"Còn nữa." Nàng nhì về phía phía xa xa, hơi cúi đầu nói, "Đừng tưởng rằng việc ngươi làm trong cung sẽ không có ai biết."
Giật mình, quả nhiên nàng biết.
Ta cũng cúi đầu. Dù nàng không nói ta cũng biết, Hạ Hầu Tử Khâm không hề đơn giản.
Ngay cả khi đang yêu đương cùng nữ nhân, tinh thần hắn cũng không có giây phút nào lơi lỏng. Nghe hơi thở của hắn ta không nhận thấy sự thương yêu mà chỉ có bá đạo và lạnh lùng.
Ta bỗng quỳ xuống, mở miệng nói: "Mong cô cô chỉ giáo!"
Nàng cười nhẹ, đỡ ta đứng dậy nói: "Thật ra ngươi là một nữ nhân thông minh."
"Không, ta không thông minh." Ta lắc đầu, ta còn quá non nớt, ta cần sự giáo dục của nàng.
Buông tay ta ra nàng hỏi: "Vì sao?"
"Vì chính ta." Ta không phải là người vĩ đại có thể vì người khác, ít nhất là trong lúc này.
Nghe ta nói thẳng ra như vậy nàng hơi kinh ngạc nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh hỏi: "Ngươi có quan hệ gì với Tang phủ thành Đông?"
Nhìn nàng, ta càng lúc càng yên lòng. Từ nàng ta nhìn thấy hình bóng Tô Mộ Hàn. Tô Mộ Hàn không dạy người không nguồn gốc, chắc Phương Hàm cũng vậy, ngẫm nghĩ, ta thành thực trả lời: "Tang lão gia là cha ta"
Trong mắt nàng cũng không thấy nhiều kinh ngạc, có lẽ nàng đã đoán được phần nào. Nhưng ta lại khẩn trương. Nếu nàng không đồng ý thì ta phải làm gì? Dù sao ở trong cung, chuyện của mình bị lộ ra như vậy cũng không phải là chuyện tốt.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét