Nàng đẩy tay Thiên Lục ra, bước nhanh tới, xoắn tóc của ta, kéo mạnh.
Ta đau đến tái người nhưng nàng không buông tay, quát: "Tiện nhân. Ngươi cho rằng ngươi tiến cung thì có thể làm gì? Đã mang thân phận thấp hèn thì cuộc sống cũng chỉ là đê tiện! Đừng nghĩ ngươi may mắn mà không an phận. Ngươi dám nghĩ mình sẽ trở thành phượng..."
"Tỷ!" Thiên Lục nhào tới che miệng nàng lại, nháy mắt với nàng, Thiên Phi mới biết chính mình đã lỡ lời. Nàng càng tức giận, tay nắm lấy tóc ta càng mạnh, nghiến răng nghiến lợi nói: "Muốn làm nô tỳ, tốt! Vậy cả đời ngươi chỉ có thể làm nô tỳ!" rồi thô bạo đẩy ta ngã xuống đất, nhổ một ngụm nước miếng mới chịu buông.
Nhìn các cung tỳ đứng bàn tán náo nhiệt, ta cảm thấy buồn cười. Chiêu này của Thiên Phi coi như chó ngáp phải ruồi khiến cho tâm tư các cung tỳ bị đánh động, chí ít cũng giảm bớt suy nghĩ khác. Nhưng các nàng sao biết được, Thiên Phi tức giận đối xử với ta như thế là vì câu nói kia của Phương Hàm.
Thiên Phi dạy dỗ ta một hồi, sắc mặt tươi lên. Ta muốn cười, phải chăng nàng cảm thấy vui sướng vì mười lăm năm qua, chưa bao giờ được cao hứng như lúc này, có thể tự tay đánh ta.
Công công đến gọi các tú nữ nhập điện, nàng liếc mắt nhìn ta dặn Cúc Vận: "Trông kỹ ả."
Ta đứng thẳng người, lấy khăn ra, nhẹ nhàng lau khóe miệng. Cúc Vận cười cười, nói: "Ngươi hối hận sao?"
"Hối hận cái gì?" Ta nhìn nàng, lạnh lùng hỏi.
Nàng không nghĩ tới ta sẽ trả lời như vậy, sửng sốt: "Hối hận vì bỏ lỡ cơ hội gả vào Cố phủ để bây giờ phải làm cung tỳ trong cung?"
Ta cười lạnh một tiếng, gả vào Cố phủ làm gì? Thiếp?
Tất cả bọn họ chỉ muốn thấy ta sống một cuộc đời hèn mọn. Nhưng ta sẽ không như thế. Tang Tử ta, chắc chắn sẽ được vạn dân kính ngưỡng!
"Cười gì?" Cúc Vận khinh khỉnh, miệng giật giật nói, "Ngươi nghĩ xem sau này ở trong cung cuộc sống của ngươi có thể tốt sao?". Ánh mắt của nàng đầy vẻ vui sướng khi người khác gặp họa. Kỳ thực, nàng không cần nói ta cũng biết, Thiên Phi sẽ không bỏ qua.
"Không nói được gì sao? Ta biết, ngươi đang cầu khẩn cho Đại tiểu thư không được chọn phải không?" Cúc Vận nhíu mày hỏi.
Ta liếc nhìn nàng, bỗng nhiên tiến tới tát cho nàng một cái.
Nàng sợ ngây người, tay ôm bên má bị ta đánh, mở to mắt nhìn
Ta hừ lạnh một tiếng, xoay người.
Ta cần gì phải mong Thiên Phi trượt tuyển. Ngược lại, ta rất hi vọng hoàng đế để ý nàng, như vậy ta mới có cơ hội tiếp cận Hạ Hầu Tử Khâm.
Cúc Vận muốn xông tới nhưng cung tỳ bên cạnh vội giữ nàng lại, nàng kêu to: "Buông ta ra! Buông ra!"
Buông nàng thì sao? Ta cũng đã từng là dã nha đầu, nàng cho rằng ta sẽ không dám đánh nhau?
"Cãi lộn ở đây còn ra thể thống gì!"
Mọi người nghe tiếng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Phương Hàm đứng nghiêm trang ở cửa, đôi mắt phượng hơi khép lại lạnh lùng nhìn tới, ra hiệu cung tỳ buông Cúc Vận ra. Cúc Vận khẽ cắn môi, cũng không dám lỗ mãng.
Phương Hàm chậm rãi tiến lên, nhẹ giọng nói: "Nơi đây là Ung Hòa điện, bây giờ hoàng thượng đang ở ngay chính điện, các ngươi muốn chết sao?"
"Cô cô!". Cúc Vận "Ùm" một tiếng quỳ xuống, chỉ vào ta nói, "Là ả đánh trước người, cô cô, là ả muốn gây sự!" Một tay nàng che mặt, ánh mắt nhìn ta tràn đầy phẫn hận.
Phương Hàm ngoái đầu nhìn lại ta, hỏi: "Chuyện gì?"
Tay nắm chặt trong áo, ta hít một hơi, thong dong nhìn nàng: "Có phải cô cô nói, ở trong cung này chẳng ai biết ngày sau thế nào, vì thế không ai cao quý hơn ai, càng không nên trước mặt người khác mà vênh vang tự đắc không thưa cô cô?"
Ta đau đến tái người nhưng nàng không buông tay, quát: "Tiện nhân. Ngươi cho rằng ngươi tiến cung thì có thể làm gì? Đã mang thân phận thấp hèn thì cuộc sống cũng chỉ là đê tiện! Đừng nghĩ ngươi may mắn mà không an phận. Ngươi dám nghĩ mình sẽ trở thành phượng..."
"Tỷ!" Thiên Lục nhào tới che miệng nàng lại, nháy mắt với nàng, Thiên Phi mới biết chính mình đã lỡ lời. Nàng càng tức giận, tay nắm lấy tóc ta càng mạnh, nghiến răng nghiến lợi nói: "Muốn làm nô tỳ, tốt! Vậy cả đời ngươi chỉ có thể làm nô tỳ!" rồi thô bạo đẩy ta ngã xuống đất, nhổ một ngụm nước miếng mới chịu buông.
Nhìn các cung tỳ đứng bàn tán náo nhiệt, ta cảm thấy buồn cười. Chiêu này của Thiên Phi coi như chó ngáp phải ruồi khiến cho tâm tư các cung tỳ bị đánh động, chí ít cũng giảm bớt suy nghĩ khác. Nhưng các nàng sao biết được, Thiên Phi tức giận đối xử với ta như thế là vì câu nói kia của Phương Hàm.
Thiên Phi dạy dỗ ta một hồi, sắc mặt tươi lên. Ta muốn cười, phải chăng nàng cảm thấy vui sướng vì mười lăm năm qua, chưa bao giờ được cao hứng như lúc này, có thể tự tay đánh ta.
Công công đến gọi các tú nữ nhập điện, nàng liếc mắt nhìn ta dặn Cúc Vận: "Trông kỹ ả."
Ta đứng thẳng người, lấy khăn ra, nhẹ nhàng lau khóe miệng. Cúc Vận cười cười, nói: "Ngươi hối hận sao?"
"Hối hận cái gì?" Ta nhìn nàng, lạnh lùng hỏi.
Nàng không nghĩ tới ta sẽ trả lời như vậy, sửng sốt: "Hối hận vì bỏ lỡ cơ hội gả vào Cố phủ để bây giờ phải làm cung tỳ trong cung?"
Ta cười lạnh một tiếng, gả vào Cố phủ làm gì? Thiếp?
Tất cả bọn họ chỉ muốn thấy ta sống một cuộc đời hèn mọn. Nhưng ta sẽ không như thế. Tang Tử ta, chắc chắn sẽ được vạn dân kính ngưỡng!
"Cười gì?" Cúc Vận khinh khỉnh, miệng giật giật nói, "Ngươi nghĩ xem sau này ở trong cung cuộc sống của ngươi có thể tốt sao?". Ánh mắt của nàng đầy vẻ vui sướng khi người khác gặp họa. Kỳ thực, nàng không cần nói ta cũng biết, Thiên Phi sẽ không bỏ qua.
"Không nói được gì sao? Ta biết, ngươi đang cầu khẩn cho Đại tiểu thư không được chọn phải không?" Cúc Vận nhíu mày hỏi.
Ta liếc nhìn nàng, bỗng nhiên tiến tới tát cho nàng một cái.
Nàng sợ ngây người, tay ôm bên má bị ta đánh, mở to mắt nhìn
Ta hừ lạnh một tiếng, xoay người.
Ta cần gì phải mong Thiên Phi trượt tuyển. Ngược lại, ta rất hi vọng hoàng đế để ý nàng, như vậy ta mới có cơ hội tiếp cận Hạ Hầu Tử Khâm.
Cúc Vận muốn xông tới nhưng cung tỳ bên cạnh vội giữ nàng lại, nàng kêu to: "Buông ta ra! Buông ra!"
Buông nàng thì sao? Ta cũng đã từng là dã nha đầu, nàng cho rằng ta sẽ không dám đánh nhau?
"Cãi lộn ở đây còn ra thể thống gì!"
Mọi người nghe tiếng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Phương Hàm đứng nghiêm trang ở cửa, đôi mắt phượng hơi khép lại lạnh lùng nhìn tới, ra hiệu cung tỳ buông Cúc Vận ra. Cúc Vận khẽ cắn môi, cũng không dám lỗ mãng.
Phương Hàm chậm rãi tiến lên, nhẹ giọng nói: "Nơi đây là Ung Hòa điện, bây giờ hoàng thượng đang ở ngay chính điện, các ngươi muốn chết sao?"
"Cô cô!". Cúc Vận "Ùm" một tiếng quỳ xuống, chỉ vào ta nói, "Là ả đánh trước người, cô cô, là ả muốn gây sự!" Một tay nàng che mặt, ánh mắt nhìn ta tràn đầy phẫn hận.
Phương Hàm ngoái đầu nhìn lại ta, hỏi: "Chuyện gì?"
Tay nắm chặt trong áo, ta hít một hơi, thong dong nhìn nàng: "Có phải cô cô nói, ở trong cung này chẳng ai biết ngày sau thế nào, vì thế không ai cao quý hơn ai, càng không nên trước mặt người khác mà vênh vang tự đắc không thưa cô cô?"
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét