Ta cảnh giác nhìn lại, là ai vậy nhỉ, giữa ban ngày ban mặt sao thấy ta thì lại chạy bèn hạ giọng quát: "Đứng lại!"
Nghe vậy, Vãn Lương và Triêu Thần dừng tay nhìn theo ánh mắt của ta thì thấy một cung tỳ vội vàng chạy đi. Ta hơi nhíu mày, Triêu Thần quát: "To gan, nương nương bảo ngươi đứng lại có nghe không!"
Cung tỳ kia lảo đảo người, chân vấp một cái không gượng được ngã xoài xuống đất. Ả cuống quít bò dậy quay người quỳ xuống đất, dập đầu liên tục cả người run lên, một lát mới run giọng nói: "Nô... Nô tỳ tham kiến Đàn phi nương nương!"
Ta vịn tay Vãn Lương bước tới nhưng ả vẫn cúi đầu thật thấp. Vãn Lương cúi người xuống, đôi mắt chợt lóe sáng nghiêng mặt nói: "Nương nương, là Tiểu Đào của cung Vĩnh Thọ."
"Tiểu Đào." Ta khẽ nhắc lại là nhớ ra gương mặt đó.
Triêu Thần kêu "Ôi" một tiếng, chăm chú đi sát bên ta phẫn nộ nhìn người quỳ dưới đất.
Nghe nhắc đến tên mình, Tiểu Đào run bắn lên dập đầu với ta, vừa khóc vừa nói: "Nương nương, xin nương nương tha cho nô tỳ! Là... Là Trầm tiểu chủ nói ở trong cung này chỉ có nương nương mới có thể giúp được thái phi, nô tỳ cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi nương nương!" Ả vừa khóc, vừa dập đầu với ta.
Ả dập đầu cực mạnh khiến đám bụi bay lên trên mặt đất dần dần bị nhuốm màu đỏ sẫm nhưng dường như ả chẳng thấy đau vẫn liên tục dập đầu.
Tay nắm khăn siết lại, lẽ ra ta nên trừng phạt tội của ả thật thích đáng nhưng trừng phạt rồi thì sao? Chuyện Diêu thục nghi làm cho ta sớm đã không thể rửa sạch. Tiểu Đào chẳng qua chỉ là quân cờ trong tay nàng, dù ta có lấy mạng ả cũng không thể quay ngược thời gian trở lại.
Ta không cho ả đứng lên nhưng cũng không đành lòng thấy trán ả bị dập nát bèn nghiêng người nói: "Ngươi có biết Dụ thái phi là người thế nào không?"
Ả hơi sửng sốt mới trả lời: "Nô tỳ biết..."
"Được lắm." Ta cố ý trầm giọng nói, "Nếu biết sao ngươi còn dám làm như thế, không sợ bản cung lấy mạng của ngươi sao?"
"Nương nương!" Ả kinh hoàng kêu lên rồi nhịn không được ngẩng đầu lên, nước mắt trào ra, môi tái nhợt run rẩy khóc, "Nô tỳ sợ, nô tỳ sợ chết..."
"Sợ chết mà ngươi còn dám làm!" Triêu Thần tiến tới tức giận đẩy ả một cái, ánh mắt đầy phẫn hận.
Bị Triêu Thần đẩy ngã xuống đất, ả hoang mang bò dậy rồi lại ngoan ngoãn quỳ xuống khóc ròng nói: "Nô tỳ sợ chết thế nhưng nô tỳ cũng biết tri ân báo đáp. Nếu không có thái phi, nô tỳ đã chết từ lâu rồi. Nô tỳ còn một hơi thở thì sẽ báo đáp ân tình của thái phi."
Cả người ả run rẩy ngay cả lời nói cũng run không ngừng. Có điều theo những lời ả nói ta lại cũng nghe ra ngoài việc ả sợ chết còn có một lý do: "Nghĩa".
Đó là sự trung thành.
Lúc con người yếu đuối nhất vẫn nhớ mãi không quên phần ân tình kia, người như vậy khiến cho ta cảm thấy thương hại.
Nhưng bên ngoài ta vẫn cười lạnh lùng: "Một người sợ chết mà còn nói chuyện báo ân, quả thực nực cười!"
"Nương nương..." Tiểu Đào cắn môi dường như hạ quyết tâm rất cao mới dám nói "Nếu như mạng của nô tỳ có thể đổi lấy sự an bình của thái phi, nô tỳ nguyện ý!"
Nước mắt giàn dụa trên khuôn mặt nhỏ nhắn của ả nhưng ả tỏ ra vô cùng kiên định, hai tay nắm chặt nổi cả đường gân.
Ta lại rất thưởng thức người trung cang nghĩa đảm như thế.
Nhưng...
Hừ khẽ một tiếng, ta khinh thường nói: "Thật ra ngươi là kẻ có lương tâm chỉ tiếc là chủ tử của ngươi lại vô tâm vô phế." Nếu không, sao bà lại có kết cục như vậy, sao Hạ Hầu Tử Khâm lại hận bà như vậy?
"Nương nương!" Ả ngạc nhiên ngước mắt nhìn ta, nét mặt thoáng trở nên tái nhợt.
Ta không hề nhìn ả rời bước đi.
Vãn Lương và Triêu Thần vội đuổi theo, nghe Vãn Lương khẽ nói: "Nương nương, người thực sự cho rằng Tiểu Đào bị Thẩm tiệp dư lợi dụng, ả đơn thuần chỉ vì Dụ thái phi sao?"
Ta mím môi cười nhưng không trả lời. Nếu Tiểu Đào là người của Diêu thục nghi thì e rằng từ lâu đã không còn hầu hạ trong cung Vĩnh Thọ. Lợi dụng Dụ thái phi gây hiểu lầm giữa ta và thái hậu lại liên quan đến hoàng thượng thì cho dù thành công hay thất bại, bây giờ Dụ thái phi cũng chỉ là một quân cờ vô dụng, đâu cần đem người tâm phúc đặt lãng phí ở nơi như thế.
Thấy ta không nói lời nào, Vãn Lương cũng không thúc giục, một lát sau lại nói: "Nương nương không trừng phạt ả cũng tốt, đỡ khiến vài người làm lớn chuyện lên."
Ta tán thưởng nhìn nàng, Vãn Lương làm việc quả là trầm ổn.
Vừa đi vài bước, Triêu Thần bên người đột nhiên kêu "Ôi" một tiếng, ta quay đầu lại nhìn thì thấy ánh mắt của nàng chằm chặp nhìn về phía trước, bất giác nhìn theo phía đó.
Nơi đó, một bóng người cao ngạo mặc y phục màu vàng sáng đứng không xa. Hắn đứng chắp tay, con ngươi đen nháy chăm chú nhìn ta, đôi môi đẹp mím chặt lại, trên mặt không nhìn ra đang vui hay giận.
Bên cạnh hắn là vẻ mặt hậm hực của Lý công công.
Ta chỉ cảm thấy lòng bỗng nhiên trầm xuống, hắn đứng đó bao lâu rồi? Có nhìn thấy ta và Tiểu Đào nói chuyện hay không?
Nghe vậy, Vãn Lương và Triêu Thần dừng tay nhìn theo ánh mắt của ta thì thấy một cung tỳ vội vàng chạy đi. Ta hơi nhíu mày, Triêu Thần quát: "To gan, nương nương bảo ngươi đứng lại có nghe không!"
Cung tỳ kia lảo đảo người, chân vấp một cái không gượng được ngã xoài xuống đất. Ả cuống quít bò dậy quay người quỳ xuống đất, dập đầu liên tục cả người run lên, một lát mới run giọng nói: "Nô... Nô tỳ tham kiến Đàn phi nương nương!"
Ta vịn tay Vãn Lương bước tới nhưng ả vẫn cúi đầu thật thấp. Vãn Lương cúi người xuống, đôi mắt chợt lóe sáng nghiêng mặt nói: "Nương nương, là Tiểu Đào của cung Vĩnh Thọ."
"Tiểu Đào." Ta khẽ nhắc lại là nhớ ra gương mặt đó.
Triêu Thần kêu "Ôi" một tiếng, chăm chú đi sát bên ta phẫn nộ nhìn người quỳ dưới đất.
Nghe nhắc đến tên mình, Tiểu Đào run bắn lên dập đầu với ta, vừa khóc vừa nói: "Nương nương, xin nương nương tha cho nô tỳ! Là... Là Trầm tiểu chủ nói ở trong cung này chỉ có nương nương mới có thể giúp được thái phi, nô tỳ cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi nương nương!" Ả vừa khóc, vừa dập đầu với ta.
Ả dập đầu cực mạnh khiến đám bụi bay lên trên mặt đất dần dần bị nhuốm màu đỏ sẫm nhưng dường như ả chẳng thấy đau vẫn liên tục dập đầu.
Tay nắm khăn siết lại, lẽ ra ta nên trừng phạt tội của ả thật thích đáng nhưng trừng phạt rồi thì sao? Chuyện Diêu thục nghi làm cho ta sớm đã không thể rửa sạch. Tiểu Đào chẳng qua chỉ là quân cờ trong tay nàng, dù ta có lấy mạng ả cũng không thể quay ngược thời gian trở lại.
Ta không cho ả đứng lên nhưng cũng không đành lòng thấy trán ả bị dập nát bèn nghiêng người nói: "Ngươi có biết Dụ thái phi là người thế nào không?"
Ả hơi sửng sốt mới trả lời: "Nô tỳ biết..."
"Được lắm." Ta cố ý trầm giọng nói, "Nếu biết sao ngươi còn dám làm như thế, không sợ bản cung lấy mạng của ngươi sao?"
"Nương nương!" Ả kinh hoàng kêu lên rồi nhịn không được ngẩng đầu lên, nước mắt trào ra, môi tái nhợt run rẩy khóc, "Nô tỳ sợ, nô tỳ sợ chết..."
"Sợ chết mà ngươi còn dám làm!" Triêu Thần tiến tới tức giận đẩy ả một cái, ánh mắt đầy phẫn hận.
Bị Triêu Thần đẩy ngã xuống đất, ả hoang mang bò dậy rồi lại ngoan ngoãn quỳ xuống khóc ròng nói: "Nô tỳ sợ chết thế nhưng nô tỳ cũng biết tri ân báo đáp. Nếu không có thái phi, nô tỳ đã chết từ lâu rồi. Nô tỳ còn một hơi thở thì sẽ báo đáp ân tình của thái phi."
Cả người ả run rẩy ngay cả lời nói cũng run không ngừng. Có điều theo những lời ả nói ta lại cũng nghe ra ngoài việc ả sợ chết còn có một lý do: "Nghĩa".
Đó là sự trung thành.
Lúc con người yếu đuối nhất vẫn nhớ mãi không quên phần ân tình kia, người như vậy khiến cho ta cảm thấy thương hại.
Nhưng bên ngoài ta vẫn cười lạnh lùng: "Một người sợ chết mà còn nói chuyện báo ân, quả thực nực cười!"
"Nương nương..." Tiểu Đào cắn môi dường như hạ quyết tâm rất cao mới dám nói "Nếu như mạng của nô tỳ có thể đổi lấy sự an bình của thái phi, nô tỳ nguyện ý!"
Nước mắt giàn dụa trên khuôn mặt nhỏ nhắn của ả nhưng ả tỏ ra vô cùng kiên định, hai tay nắm chặt nổi cả đường gân.
Ta lại rất thưởng thức người trung cang nghĩa đảm như thế.
Nhưng...
Hừ khẽ một tiếng, ta khinh thường nói: "Thật ra ngươi là kẻ có lương tâm chỉ tiếc là chủ tử của ngươi lại vô tâm vô phế." Nếu không, sao bà lại có kết cục như vậy, sao Hạ Hầu Tử Khâm lại hận bà như vậy?
"Nương nương!" Ả ngạc nhiên ngước mắt nhìn ta, nét mặt thoáng trở nên tái nhợt.
Ta không hề nhìn ả rời bước đi.
Vãn Lương và Triêu Thần vội đuổi theo, nghe Vãn Lương khẽ nói: "Nương nương, người thực sự cho rằng Tiểu Đào bị Thẩm tiệp dư lợi dụng, ả đơn thuần chỉ vì Dụ thái phi sao?"
Ta mím môi cười nhưng không trả lời. Nếu Tiểu Đào là người của Diêu thục nghi thì e rằng từ lâu đã không còn hầu hạ trong cung Vĩnh Thọ. Lợi dụng Dụ thái phi gây hiểu lầm giữa ta và thái hậu lại liên quan đến hoàng thượng thì cho dù thành công hay thất bại, bây giờ Dụ thái phi cũng chỉ là một quân cờ vô dụng, đâu cần đem người tâm phúc đặt lãng phí ở nơi như thế.
Thấy ta không nói lời nào, Vãn Lương cũng không thúc giục, một lát sau lại nói: "Nương nương không trừng phạt ả cũng tốt, đỡ khiến vài người làm lớn chuyện lên."
Ta tán thưởng nhìn nàng, Vãn Lương làm việc quả là trầm ổn.
Vừa đi vài bước, Triêu Thần bên người đột nhiên kêu "Ôi" một tiếng, ta quay đầu lại nhìn thì thấy ánh mắt của nàng chằm chặp nhìn về phía trước, bất giác nhìn theo phía đó.
Nơi đó, một bóng người cao ngạo mặc y phục màu vàng sáng đứng không xa. Hắn đứng chắp tay, con ngươi đen nháy chăm chú nhìn ta, đôi môi đẹp mím chặt lại, trên mặt không nhìn ra đang vui hay giận.
Bên cạnh hắn là vẻ mặt hậm hực của Lý công công.
Ta chỉ cảm thấy lòng bỗng nhiên trầm xuống, hắn đứng đó bao lâu rồi? Có nhìn thấy ta và Tiểu Đào nói chuyện hay không?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét