Ta rõ ràng nhìn thấy người nàng hơi run, sau đó nàng kinh ngạc ngoái đầu nhìn về phía ta.
Ta lại hạ giọng nói: "Chắc nương nương còn nhớ rõ Như Mộng đã chết như thế nào?" nói xong ngước mặt lên nhìn nàng. Nàng vừa nhìn ta bằng ánh mắt đầy oán độc, có lẽ cũng giống với ánh mắt nàng đã nhìn Như Mộng? Ta biết, cái chết của Như Mộng có liên quan đến nàng.
Nàng nắm chặt chiếc khăn trong tay, xoay hẳn người lại nghiến răng nói: "Ngươi đang nói gì?"
Ta cười: "Nương nương biết rõ nô tỳ đang nói gì mà." Xem ra, ta đã đoán đúng.
Trên mặt Thư quý nhân hiện lên một chút lo lắng, ta nói tiếp: "Tối hôm đó Như Mộng đi đâu, làm gì nô tỳ đều biết. Nô tỳ còn biết..." Ta nhìn nàng cười, "Còn biết sau khi nàng trở về Ngọc Thanh cung thì xảy ra chuyện," giọng điệu bình tĩnh, ta biết mấu chốt là ở đây.
Nàng hơi ngây người, mắt mở to ẩn chứa sự tức giận. Nhưng nàng không tỏ vẻ giận cũng không kêu người, sắc mặt hơi tái dần trở nên bình nói: "Bản cung không biết ngươi có ý gì."
Nàng vừa nói xong thì muốn rời đi ngay.
Ta cười lạnh một tiếng: "Hôm nay nương nương không biết vậy nô tỳ chỉ sợ ngày mai toàn bộ người trong cung sẽ biết!"
Nàng bỗng nhiên quay lại, cuối cùng vẫn là thông minh không rời đi.
Tâm trạng căng thẳng lúc nãy cuối cùng được thả lỏng, tốt quá ta thắng rồi.
Cho dù thân phận cao quý làm chủ một cung như nàng cũng không có quyền quyết định sống chết của người khác. Nếu chuyện nàng bức chết cung tỳ bị truyền ra ngoài thì nàng khó giữ được vị trí quý nhân này.
Ta cũng hiểu rõ những nữ nhân trong hậu cung, ai trên tay mà không nhuốm máu người nhưng cũng chỉ là âm thầm thần không biết quỷ không hay. Các nàng sợ nhất là có người mang những chuyện này nói ra.
Thư quý nhân cũng sẽ không ngoại lệ.
"Chỉ cần hôm nay nương nương bảo vệ nô tỳ bình an, nô tỳ sẽ cho nương nương biết người biết chuyện kia là ai." Ta biết nàng đã dao động, nàng nhất định sẽ bảo vệ ta.
Sắc mặt nàng hơi đổi hỏi: "Chỉ hôm nay?"
Thật là lợi hại, nàng cũng đề phòng ta.
Ta cũng nghiến răng: "Chỉ hôm nay." Dù sao, trong lòng ta đã có kế sách đối phó. Ta liếc về phía Thiên Phi cùng Phong Hà, ta đã nói rồi nếu ta không chết sẽ trả cho các nàng gấp trăm ngàn lần!
"Được." Nàng đứng thẳng người lên quay lại nói, "Muội muội, tỷ có một yêu cầu. Tỷ muốn đưa cung tỳ này về Ngọc Thanh cung tự mình thẩm vấn."
Nét mặt Thiên Phi đang đắc ý kiêu ngạo, nghe mấy lời này thì chợt ngẩn ra mặt lộ rõ vẻ không thể tin nổi nói: "Nương nương, việc này còn cần thẩm tra cái gì?"
Trên mặt Phong Hà cũng biểu lộ sự hoài nghi.
Ta cười lạnh, nói lớn: "Nương nương, nô tỳ sợ là không đi được ... không đi được Ngọc Thanh cung." Thủ đoạn Thư quý nhân độc ác, nếu ta theo nàng đi Ngọc Thanh cung còn có mạng trở về sao?
Nàng không hề nghĩ tới ta sẽ cự tuyệt nên ngoái đầu nhìn ta cố kìm nén sự tức giận: "Sao, bản cung sẽ cho người đưa ngươi về." Nàng nhìn Như Ý nói "Đi gọi người tới."
Thấy Như Ý vâng mệnh đi ra, ta lại nói: "Nương nương, hay là tìm một thái y đến khám cho nô tỳ là được rồi, nô tỳ nhanh khỏe thì trí nhớ cũng sẽ tốt hơn." Ta muốn ám chỉ nàng, nếu như vậy ta sẽ giữ kín miệng.
"To gan!" Như Ý vừa định đi, nghe xong lời của ta bất ngờ quay người lại tát ta một cái "Ngươi là cái thá gì mà dám nói với nương nương như thế!"
Ôm má bị đánh, ta vẫn bình tĩnh không chút tự ti hay kiêu ngạo nói: "Hôm nay nương nương đến Huyễn Nhiên các không phải là bí mật, nếu không chỉ e một vài kẻ nhiều chuyện lại cho rằng do nương nương nóng lòng muốn giết người diệt khẩu lại khẩn trương mà nói lung tung thì đối với nương nương sẽ không tốt chút nào."
Như Ý giật mình.
Thiên Phi cùng Phong Hà cũng lộ ra ánh mắt kinh ngạc.
Nụ cười trên mặt Thư quý nhân dần biến mất, ánh mắt nàng sáng quắc nhìn ta chằm chằm, một lát mới nói: "Tuyên thái y!"
Ta lại hạ giọng nói: "Chắc nương nương còn nhớ rõ Như Mộng đã chết như thế nào?" nói xong ngước mặt lên nhìn nàng. Nàng vừa nhìn ta bằng ánh mắt đầy oán độc, có lẽ cũng giống với ánh mắt nàng đã nhìn Như Mộng? Ta biết, cái chết của Như Mộng có liên quan đến nàng.
Nàng nắm chặt chiếc khăn trong tay, xoay hẳn người lại nghiến răng nói: "Ngươi đang nói gì?"
Ta cười: "Nương nương biết rõ nô tỳ đang nói gì mà." Xem ra, ta đã đoán đúng.
Trên mặt Thư quý nhân hiện lên một chút lo lắng, ta nói tiếp: "Tối hôm đó Như Mộng đi đâu, làm gì nô tỳ đều biết. Nô tỳ còn biết..." Ta nhìn nàng cười, "Còn biết sau khi nàng trở về Ngọc Thanh cung thì xảy ra chuyện," giọng điệu bình tĩnh, ta biết mấu chốt là ở đây.
Nàng hơi ngây người, mắt mở to ẩn chứa sự tức giận. Nhưng nàng không tỏ vẻ giận cũng không kêu người, sắc mặt hơi tái dần trở nên bình nói: "Bản cung không biết ngươi có ý gì."
Nàng vừa nói xong thì muốn rời đi ngay.
Ta cười lạnh một tiếng: "Hôm nay nương nương không biết vậy nô tỳ chỉ sợ ngày mai toàn bộ người trong cung sẽ biết!"
Nàng bỗng nhiên quay lại, cuối cùng vẫn là thông minh không rời đi.
Tâm trạng căng thẳng lúc nãy cuối cùng được thả lỏng, tốt quá ta thắng rồi.
Cho dù thân phận cao quý làm chủ một cung như nàng cũng không có quyền quyết định sống chết của người khác. Nếu chuyện nàng bức chết cung tỳ bị truyền ra ngoài thì nàng khó giữ được vị trí quý nhân này.
Ta cũng hiểu rõ những nữ nhân trong hậu cung, ai trên tay mà không nhuốm máu người nhưng cũng chỉ là âm thầm thần không biết quỷ không hay. Các nàng sợ nhất là có người mang những chuyện này nói ra.
Thư quý nhân cũng sẽ không ngoại lệ.
"Chỉ cần hôm nay nương nương bảo vệ nô tỳ bình an, nô tỳ sẽ cho nương nương biết người biết chuyện kia là ai." Ta biết nàng đã dao động, nàng nhất định sẽ bảo vệ ta.
Sắc mặt nàng hơi đổi hỏi: "Chỉ hôm nay?"
Thật là lợi hại, nàng cũng đề phòng ta.
Ta cũng nghiến răng: "Chỉ hôm nay." Dù sao, trong lòng ta đã có kế sách đối phó. Ta liếc về phía Thiên Phi cùng Phong Hà, ta đã nói rồi nếu ta không chết sẽ trả cho các nàng gấp trăm ngàn lần!
"Được." Nàng đứng thẳng người lên quay lại nói, "Muội muội, tỷ có một yêu cầu. Tỷ muốn đưa cung tỳ này về Ngọc Thanh cung tự mình thẩm vấn."
Nét mặt Thiên Phi đang đắc ý kiêu ngạo, nghe mấy lời này thì chợt ngẩn ra mặt lộ rõ vẻ không thể tin nổi nói: "Nương nương, việc này còn cần thẩm tra cái gì?"
Trên mặt Phong Hà cũng biểu lộ sự hoài nghi.
Ta cười lạnh, nói lớn: "Nương nương, nô tỳ sợ là không đi được ... không đi được Ngọc Thanh cung." Thủ đoạn Thư quý nhân độc ác, nếu ta theo nàng đi Ngọc Thanh cung còn có mạng trở về sao?
Nàng không hề nghĩ tới ta sẽ cự tuyệt nên ngoái đầu nhìn ta cố kìm nén sự tức giận: "Sao, bản cung sẽ cho người đưa ngươi về." Nàng nhìn Như Ý nói "Đi gọi người tới."
Thấy Như Ý vâng mệnh đi ra, ta lại nói: "Nương nương, hay là tìm một thái y đến khám cho nô tỳ là được rồi, nô tỳ nhanh khỏe thì trí nhớ cũng sẽ tốt hơn." Ta muốn ám chỉ nàng, nếu như vậy ta sẽ giữ kín miệng.
"To gan!" Như Ý vừa định đi, nghe xong lời của ta bất ngờ quay người lại tát ta một cái "Ngươi là cái thá gì mà dám nói với nương nương như thế!"
Ôm má bị đánh, ta vẫn bình tĩnh không chút tự ti hay kiêu ngạo nói: "Hôm nay nương nương đến Huyễn Nhiên các không phải là bí mật, nếu không chỉ e một vài kẻ nhiều chuyện lại cho rằng do nương nương nóng lòng muốn giết người diệt khẩu lại khẩn trương mà nói lung tung thì đối với nương nương sẽ không tốt chút nào."
Như Ý giật mình.
Thiên Phi cùng Phong Hà cũng lộ ra ánh mắt kinh ngạc.
Nụ cười trên mặt Thư quý nhân dần biến mất, ánh mắt nàng sáng quắc nhìn ta chằm chằm, một lát mới nói: "Tuyên thái y!"
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét