Ta dường như sớm đoán được câu trả lời của hắn. Chỉ là ta không biết hắn sẽ đối với nàng thế nào, tha hay giết nàng?
Đúng lúc này, nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp sau lưng hắn truyền đến. Ta nhìn lại, chỉ thấy một thân hình mảnh khảnh đi nhanh tới. Tiếp theo là tiếng nữ nhân vội vã: "Hoàng thượng, thiếp... thiếp tới chậm". Nghe giọng nàng giống như vừa chạy rất nhanh
Hạ Hầu Tử Khâm không quay đầu lại, chỉ nhàn nhạt nói: "Nguyễn tiệp dư, ngươi thật sự tới chậm rồi."
Lời của hắn vừa mới ra, đột nhiên cúi người, ôm Như Mộng vào lòng. Như Mộng kinh hoảng kêu một tiếng, tay theo bản năng nắm lấy vạt áo trước ngực hắn: "Hoàng thượng!"
Nguyễn tiệp dư vốn đang đứng thở dốc, thấy Hạ Hầu Tử Khâm làm vậy, mặt đã xanh càng trở nên trắng bệch. Nàng hoảng sợ mở to đôi mắt đẹp, tay chỉ Như Mộng, run rẩy hỏi: "Nàng... Nàng là ai?"
Hạ Hầu Tử Khâm nheo mắt nhìn nữ nhân trong lòng, không nhìn nàng nói: "Ngươi tới chậm, tất nhiên sẽ có người thay." Nói rồi, hắn ôm Như Mộng quay người bước thẳng về phía ta.
Ta run lên. Nếu như bị hắn phát hiện ta trốn ở sau cột nhà sẽ không hay. Chẳng biết tại sao ta cảm nhận được, Hạ Hầu Tử Khâm không hề đơn giản.
Phía sau hắn Nguyễn Tiệp Dư kêu lên: "Hoàng thượng, nàng chỉ là một cung tỳ!"
"Cung tỳ thì sao?" Hạ Hầu Tử Khâm nhẹ giọng hỏi lại, cũng không nhìn nàng, ôm Như Mộng trực tiếp đi tới
Ta sợ đến không nghĩ được, chẳng kịp lo gì nữa, quay người đẩy cánh cửa ngay gần đấy, nhanh chóng trốn vào
Thế nhưng vận khí dường như không tốt. Hạ Hầu Tử Khâm ôm nữ nhân trong long cũng đẩy cửa bước vào.
Ta cắn môi, đành phải chui xuống dưới gầm giường.
Quả nhiên người tính không bằng trời tính. Ta chưa bao giờ nghĩ tới sẽ gặp hoàng đế trong tình huống như vậy.
Nguyễn tiệp dư không cam lòng tiến vào, nói: "Hoàng thượng, vì thiếp nhất thời không tìm được đường mới... mới tới muộn."
Hạ Hầu Tử Khâm giống như ném người trong lòng xuống giường, lạnh lùng hừ một tiếng: "Lưu Phúc, đóng cửa."
"Dạ." Tiếng thái giám truyền tới, tiếp đó là tiếng đóng cửa khá lớn.
Ta không biết tại sao hắn lại không tin lời của nàng nhưng ta tin.
Hắn có hứng khởi hẹn phi tần tới nơi này thì chắc hẳn nữ nhân trong cung chẳng ai dám thất ước.
"Hoàng... Hoàng thượng, người muốn làm gì?". Tiếng Như Mộng run lên.
"Ngươi biết trẫm muốn làm gì mà." Giọng Hạ Hầu Tử Khâm rất nhỏ.
Ta nằm ở dưới giường, thở cực nhẹ. Ta không muốn khi bị phát hiện lại bị coi là thích khách, chém đầu tại chỗ.
Hắn cười: "Trẫm hôm nay, sẽ như ngươi mong muốn."
"Hoàng... Ô —— "
Mới vừa nói nửa câu, miệng nữ nhân đã bị chặn lại.
Động tĩnh trên mặt giường càng lúc càng lớn. Mà ta, vẫn nằm im như trước, không dám động một chút nào.
Ta nghĩ, ta đã biết bọn họ đang làm gì.
"Hoàng thượng, a —— "
Không biết tại sao, ta vừa nghe âm thanh yêu kiều kia, toàn thân trở nên căng thẳng, tim đập liên hồi. Ta đè tay lên ngực, cảm thấy khổ sở vô cùng.
"Muốn không?". Giọng nam nhân bỗng trở nên mị hoặc vô cùng
"Hoàng thượng —— nô tỳ, nô tỳ muốn... Ân, a —— "
Ta nắm chặt hai tay lại. Thanh âm nàng càng lớn, mặt ta càng nóng rực.
Đúng lúc này, nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp sau lưng hắn truyền đến. Ta nhìn lại, chỉ thấy một thân hình mảnh khảnh đi nhanh tới. Tiếp theo là tiếng nữ nhân vội vã: "Hoàng thượng, thiếp... thiếp tới chậm". Nghe giọng nàng giống như vừa chạy rất nhanh
Hạ Hầu Tử Khâm không quay đầu lại, chỉ nhàn nhạt nói: "Nguyễn tiệp dư, ngươi thật sự tới chậm rồi."
Lời của hắn vừa mới ra, đột nhiên cúi người, ôm Như Mộng vào lòng. Như Mộng kinh hoảng kêu một tiếng, tay theo bản năng nắm lấy vạt áo trước ngực hắn: "Hoàng thượng!"
Nguyễn tiệp dư vốn đang đứng thở dốc, thấy Hạ Hầu Tử Khâm làm vậy, mặt đã xanh càng trở nên trắng bệch. Nàng hoảng sợ mở to đôi mắt đẹp, tay chỉ Như Mộng, run rẩy hỏi: "Nàng... Nàng là ai?"
Hạ Hầu Tử Khâm nheo mắt nhìn nữ nhân trong lòng, không nhìn nàng nói: "Ngươi tới chậm, tất nhiên sẽ có người thay." Nói rồi, hắn ôm Như Mộng quay người bước thẳng về phía ta.
Ta run lên. Nếu như bị hắn phát hiện ta trốn ở sau cột nhà sẽ không hay. Chẳng biết tại sao ta cảm nhận được, Hạ Hầu Tử Khâm không hề đơn giản.
Phía sau hắn Nguyễn Tiệp Dư kêu lên: "Hoàng thượng, nàng chỉ là một cung tỳ!"
"Cung tỳ thì sao?" Hạ Hầu Tử Khâm nhẹ giọng hỏi lại, cũng không nhìn nàng, ôm Như Mộng trực tiếp đi tới
Ta sợ đến không nghĩ được, chẳng kịp lo gì nữa, quay người đẩy cánh cửa ngay gần đấy, nhanh chóng trốn vào
Thế nhưng vận khí dường như không tốt. Hạ Hầu Tử Khâm ôm nữ nhân trong long cũng đẩy cửa bước vào.
Ta cắn môi, đành phải chui xuống dưới gầm giường.
Quả nhiên người tính không bằng trời tính. Ta chưa bao giờ nghĩ tới sẽ gặp hoàng đế trong tình huống như vậy.
Nguyễn tiệp dư không cam lòng tiến vào, nói: "Hoàng thượng, vì thiếp nhất thời không tìm được đường mới... mới tới muộn."
Hạ Hầu Tử Khâm giống như ném người trong lòng xuống giường, lạnh lùng hừ một tiếng: "Lưu Phúc, đóng cửa."
"Dạ." Tiếng thái giám truyền tới, tiếp đó là tiếng đóng cửa khá lớn.
Ta không biết tại sao hắn lại không tin lời của nàng nhưng ta tin.
Hắn có hứng khởi hẹn phi tần tới nơi này thì chắc hẳn nữ nhân trong cung chẳng ai dám thất ước.
"Hoàng... Hoàng thượng, người muốn làm gì?". Tiếng Như Mộng run lên.
"Ngươi biết trẫm muốn làm gì mà." Giọng Hạ Hầu Tử Khâm rất nhỏ.
Ta nằm ở dưới giường, thở cực nhẹ. Ta không muốn khi bị phát hiện lại bị coi là thích khách, chém đầu tại chỗ.
Hắn cười: "Trẫm hôm nay, sẽ như ngươi mong muốn."
"Hoàng... Ô —— "
Mới vừa nói nửa câu, miệng nữ nhân đã bị chặn lại.
Động tĩnh trên mặt giường càng lúc càng lớn. Mà ta, vẫn nằm im như trước, không dám động một chút nào.
Ta nghĩ, ta đã biết bọn họ đang làm gì.
"Hoàng thượng, a —— "
Không biết tại sao, ta vừa nghe âm thanh yêu kiều kia, toàn thân trở nên căng thẳng, tim đập liên hồi. Ta đè tay lên ngực, cảm thấy khổ sở vô cùng.
"Muốn không?". Giọng nam nhân bỗng trở nên mị hoặc vô cùng
"Hoàng thượng —— nô tỳ, nô tỳ muốn... Ân, a —— "
Ta nắm chặt hai tay lại. Thanh âm nàng càng lớn, mặt ta càng nóng rực.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét