Thứ Tư, 24 tháng 10, 2012

[Từ thứ nữ đến hoàng hậu] Chương 137 : Tập bắn


Con ngựa chạy tới trước bia ngắm thì hắn đột nhiên thả dây cương ngựa, giương cung, kéo tên, tất cả động tác đều lưu loát tự nhiên. Sau đó, ta nghe được bên tai truyền đến một tiếng "Phụt", trong nháy mắt mũi tên huyền thiết kia rời dây cung bay về phía trước.

Lúc này đã ở khoảng cách khá xa nên không nghe thấy tiếng mũi tên cắm giữa hồng tâm, ta chỉ nhìn thấy bia ngắm rung thật mạnh. Người phía sau hừ một tiếng nói: "Như vậy thì nàng đã chịu để ta dạy cho nàng chưa?"

Ta ngoái đầu nhìn lại thấy trên mặt của hắn cười đầy đắc ý.

Ta cũng cười theo: "Phục rồi ạ, nhưng hoàng thượng cẩn thận kẻo trò giỏi hơn thầy, có khi thần thiếp sẽ thắng đó."

Hắn hơi nheo mắt liếc nhìn ta nói: "Tốt, trẫm sẽ chống mắt xem!"

Hắn kéo cương ngựa lần thứ hai, quay đầu ngựa đi về chỗ xuất phát.

Bao đựng tên trên mặt đất sớm đã có người nhặt lên, thấy chúng ta trở lại vội đi tới cung kính trình lên.

Người bên cạnh ném cung tên sang cho ta, ta vội bắt lấy thì chỉ thấy hai tay nặng trĩu, không ngờ cây cung này lại nặng như vậy! Quả nhiên không thể chỉ nhìn bề ngoài của nó được.

Ta cầm ở trên tay kéo thử, mặc dù không dùng hết sức nhưng ta cũng biết bằng sức lực của mình không thể nào kéo nổi dây cung này. Ta bất giác cười, vừa rồi còn huênh hang nói hắn cẩn thận vì ta sẽ trò giỏi hơn thầy mà thắng hắn chứ.

Nhưng hắn chỉ nhìn một cái là biết ta có lòng mà không có sức nên hừ khẽ một tiếng nói: "Vô dụng."

Nói xong thì cũng bước tới nắm tay ta, chỉ khẽ dùng sức thì đã kéo căng dây cung rất đơn giản. Ta cắn môi mở to mắt nhìn, hắn chỉ cần buông tay thì ta lại trở về trạng thái cũ. Không ngờ ta lại yếu ớt vậy sao? Còn đang nghĩ thì hắn lại buông tay ta ra khiến ta cảm thấy sức lực trên tay giảm đi, ta định thu tay lại thì "Phựt phựt" một tiếng, trong nháy mắt dây cung bị bắn trở về.

Hắn chợt cười to lên khiến ta rất ngượng, chỉ đứng cắn môi mà chẳng nói nên lời.

Lại nghe hắn nói: "Người đâu, đổi cung."

Ta đang ngạc nhiên nhìn hắn thì nghe thấy phía sau có người bước đến đưa một cái cung khác cho hắn. Hắn lấy cây cung trong tay ta rồi đưa chiếc cung trên tay cho ta cười nói: "Trẫm dùng cung quá nặng nề, không thích hợp với nữ nhân."

Ta trừng mắt nhìn hắn, thì ra hắn cố ý đùa giỡn ta.

Nhưng thấy hắn như vậy ta càng thêm to gan bĩu môi nói: "Hoàng thượng rất vui khi trêu chọc thần thiếp sao?" Thì ra ta không biết cung tên cũng phân ra nhiều loại, mà hắn thì lại muốn ta kéo loại cung dành cho nam nhân, chẳng phải là khi dễ ta yếu ớt sao?

Hắn tới gần ta trầm giọng nói: "Nàng cũng đâu có vừa, ngay từ đầu đã định hạ uy phong của trẫm. Nếu trẫm bắn không trúng hồng tâm kia thì phải chăng là không đủ tư cách làm sư phụ của nàng?"

Nghe hắn nhắc đến hai chữ "Sư phụ", ta bỗng nhiên run lên.

Nhưng lại trấn tĩnh ngay, người cẩn trọng như hắn chắc là đã biết được chuyện gì. Ta vĩnh viễn nhớ lời hắn đã nói, hắn cảnh cáo ta không được nhắc đến Tô Mộ Hàn, do đó ngay cả nghĩ cũng không thể, ít nhất là không thể để hắn biết được.

Ta vừa hoàn hồn thì đã nghe hắn bình thản nói: "Giương cung."

Ta gật đầu, cầm trường cung trong tay kéo ra.

Đích thực cây cung này nhẹ hơn rất nhiều, dây cung cũng không căng như cây kia. Ta chỉ hơi dùng sức đã kéo được hơn một nửa, dùng hết sức là kéo căng hết được. Ta đắc ý nhìn hắn một cái thì thấy hắn mím môi cười, đưa trường cung trong tay cho thị vệ bên cạnh. Sau đó bước tới nắm lấy vai ta, vừa chỉnh người ta ngay ngắn vừa hạ giọng nói: "Có 2 cách giương cung, giơ thẳng và xoay ngang. Nàng đang đứng đối diện hồng tâm thì nên xoay ngang. Phải đặt cung vuông góc với mặt đất, muốn xoay ngang cung thì cánh tay, cổ tay và cây cung phải thẳng hàng. Hai vai hạ xuống, điều chỉnh nhịp thở, người đứng thẳng, dùng sức vừa đủ, giương cung đúng cách, thả lỏng mũi tên, trước đẩy sau kéo thì bắn sẽ thành công..."

Ta lặng yên nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn, thậm chí ta còn hơi ngơ ngác.

Hắn liếc mắt nhìn ta một cái, nhíu mày khiển trách: "Ánh mắt nhìn thẳng về phía trước!"

Ta mới kịp phản ứng, bất giác le lưỡi rồi quay mặt về bia ngắm đằng trước. Vừa rồi nhìn hắn bắn tên trúng tâm bia cũng chỉ trong chốc lát, còn bây giờ nhìn lại thì dường như thấy bia bắn xa hơn, điểm đỏ giữa hồng tâm dường như càng nhỏ hơn.

Hắn nâng tay ta cao lên rồi nhẹ giọng nói: "Lúc mũi tên bay vụt ra sẽ có xu hướng chúc xuống đất, vì thế ngay từ đầu bắn đi phải để mũi tên hơi chếch lên cao."

Ta gật gật đầu thì hắn lấy một mũi tên đưa cho ta. Ta nhận lấy đặt lên dây cung, nhắm ngay hồng tâm trước mặt rồi dùng sức kéo căng dây cung, hơi cắn môi một cái thả lỏng ngón tay, mũi tên trong tay bay vụt đi trong nháy mắt.

Nhưng nó chỉ bay được hơn mười thước thì đã rơi thẳng xuống đất, mũi tên cắm xuống đất, chỉ còn lại phần đuôi đung đưa trên mặt đất.

Ta há hốc miệng, rõ ràng đã làm theo cách hắn dạy mà sao lại có kết quả khác xa như thế chứ?

Người bên cạnh khẽ nói: "Không đủ lực." Nói xong giữ tay giúp ta đặt tên vào cung rồi giương cung kéo căng dây, khẽ hít một hơi thả lỏng tay, mũi tên bay đi nghe "Vút" một tiếng, trong chớp mắt đã cắm vào giữa hồng tâm.

Ta không phục, tập đi tập lại hơn mười lần, mặc dù không thể bắn trúng mũi tên nào ở hồng tâm như hắn nhưng rốt cuộc cũng có thể bắn trúng bia mà không rơi xuống đất. Trong lòng ta âm thầm hạ quyết tâm nhất định phải cố gắng, nhất định sẽ làm được.

Hắn ở đó xem ta tập luyện đến tận trưa mới thu dọn trở về dùng bữa.

Hắn vẫn cưỡi ngựa, ta ngồi ở trước dựa vào ngực hắn ngước mắt hỏi: "Hoàng thượng cảm thấy thần thiếp bắn thế nào?"

Hắn hừ khẽ một tiếng, cười nói: "Coi như qua."

Nghe vậy, ta không khỏi cười rộ lên, hắn lại nói: "Chút nữa trẫm và Mã tướng quân đi kiểm tra vũ lâm quân thao luyện, nàng không phải đi cứ ở Ngự Túc uyển nghỉ ngơi đi. Nhớ là nàng còn nợ trẫm một chuyện đó."

Ôi, chuyện vừa rồi hắn vẫn còn nhớ vậy sao, ta bèn hỏi hắn: "Vậy hoàng thượng nói cho thần thiếp biết người muốn thần thiếp làm cái gì?"

Hắn nghĩ nghĩ rồi mới nói: "Nàng chuẩn bị đồ ăn để buổi tối trẫm về ăn."



Ta giật mình, lại là đồ ăn ư, bất giác lại nhớ tới ngày đó ta làm bậy bạ món bánh vừng tròn hại hắn ăn xong thì bị đầy bụng. Nghĩ vậy ta buồn cười nói: "Hoàng thượng còn dám ăn đồ ăn thần thiếp làm sao?"

Hắn hỏi lại: "Vì sao không dám? Trẫm cảnh cáo nàng, làm mà không vừa miệng trẫm trẫm sẽ phạt đó!"

"Được." Ta che miệng cười.

Trở về Ngự Túc uyển, hắn chỉ vội vã ăn chút xíu thì đi ra ngoài ngay.

Ta trở về phòng nghỉ ngơi một chút, Triêu Thần tò mò đến hỏi ta: "Nương nương, người học thế nào rồi?"

Ta ngẫm nghĩ nhân tiện nói: "Rất tốt, hoàng thượng là thiện xạ nên đương nhiên bản cung cũng có thể học được một nửa của người."

Triêu Thần cười rộ lên, nàng biết ta nói lung tung nhưng cũng không nói ra. Một lát sau mới nói: "Hoàng thượng đi vội vã vậy, sao nương nương không đi theo?"

Ta lắc lắc đầu, từ trên giường ngồi dậy nhìn nàng nói: "Triêu Thần, ngươi có biết làm đồ ăn không?"

Chắc nàng không ngờ ta hỏi như vậy nên hơi bối rối mới nói: "Biết ạ, nương nương muốn ăn cái gì, chút nữa nô tỳ đi làm cho người."

Ta hơi suy nghĩ lại hỏi: "Vậy ngươi giỏi nhất cái gì?"

Nàng hơi nghi ngờ liếc mắt nhìn ta một cái nói: "Nô tỳ cũng không có sở trường gì vì các loại đồ ăn đều có vài điểm giống nhau."

Các loại đồ ăn ư, ta cảm thấy Triêu Thần rất giỏi bèn kéo nàng nói: "Vậy ngươi dạy bản cung làm mấy thứ đơn giản nhất là được rồi." Miễn cho chọn món ăn phức tạp khiến ta làm không ngon.

Triêu Thần hoảng sợ giật mình nói: "Nương nương, người muốn ăn gì thì nói cho nô tỳ là được, nô tỳ đi làm cho người."

Ta trừng mắt nhìn nàng: "Ai nói là bản cung muốn ăn!"

Nàng giật mình, phải đến nửa ngày mới bừng tỉnh hiểu ra, sự kinh ngạc trên mặt dần biến thành nụ cười khẽ nói: "Nô tỳ biết rồi."

Tình Hòa bên ngoài nghe nói ta nói muốn tự mình làm đồ ăn cũng giật mình không nhỏ, ngăn ta nói: "Nương nương, chỗ này... sao người có thể làm việc này được?"

Ta cũng không nói vì sao phải làm chỉ hỏi: "Phòng ăn ở đâu vậy?"

"Nương nương..." Nàng tỏ ra khó xử.

Ta cười nói: "Không sao đâu, ngươi chỉ cần nói cho bản cung biết ở chỗ nào là được."

Tình Hòa không có cách nào khác đành phải xoay người đi nói: "Nương nương mời đi theo nô tỳ."

Ta và Triêu Thần liếc mắt nhìn nhau rồi bước đi theo.

Mọi người trong phòng bếp thấy ta tới ai nấy đều tỏ ra hoảng sợ, chắc là họ nghĩ bọn họ làm đồ ăn không hợp khẩu vị của ta nên ta mới đến đây. Mọi người quỳ đầy một phòng lớn hành lễ, ta kêu bọn họ đứng lên rồi nghĩ một chút nói: "Đi ra ngoài hết đi."

Tình Hòa bước tới nói: "Nương nương muốn ăn cái gì thì để bọn họ làm đi."

Ta lắc lắc đầu, nói: "Tình Hòa, ngươi cũng ra ngoài đi."

Nàng hơi bối rối nhưng cuối cùng cũng khom người hành lễ với ta rồi lui ra ngoài.

Chờ tất cả ra ngoài hết Triêu Thần mới hỏi ta: "Nương nương muốn làm cái gì?"

Làm cái gì đây, bánh vừng lần trước làm cho hắn ăn thì bản thân ta cũng chưa ăn qua bởi vì chỉ nhìn cũng biết là không thể ăn được. Vậy mà hắn một hơi ăn nhiều như vậy, còn bảo mang những đồ còn lại về cung Thiên Dận nữa chứ. Nghĩ lại ta bất giác muốn cười.

Thế là, dứt khoát nói: "Hay là dạy ta làm bánh vừng đi."

Triêu Thần nghi ngờ nói: "Bánh vừng sao?"

Ta nhíu mày: "Thế nào, ngươi không biết sao?"

Nàng vội lắc đầu: "Không phải, nô tỳ chỉ cảm thấy..." Nàng không nói hết câu lại cười, đổi đề tài nói: "Nương nương muốn cái gì thì nô tỳ sẽ dạy cái đó." Nói xong thì xoay người lại tìm bột gạo nếp đổ ra một ít.

Ta nhìn nàng, trong lòng không khỏi buồn cười. Ngày đó ta chẳng qua muốn làm một thứ đơn giản nên lấy bột nếp đã hấp mà nặn là xong. Bây giờ xem ra, ngay cả viên bánh cũng không biết làm thế nào cho đúng.

Đổ bột gạo nếp ra xong, nàng lại đi tìm vừng nhưng tìm nửa ngày cũng không thấy đành phải đi ra hỏi mấy người làm trong phòng bếp rồi mới quay vào trong lấy ra từ chiếc bình ở phía sau.

Triêu Thần nói với ta: "Nương nương, trong bánh vừng thì vừng là quan trọng nhất. Lúc ở nhà nô tỳ đã từng làm nhưng không phải lấy vừng rắc trực tiếp lên trên mà phải giã vừng nhỏ ra rồi trộn chung với bột gạo nếp. Làm như thế khi ăn vào sẽ không thấy hạt vừng lổn nhổn trong miệng."

Ta gật đầu, cách này hay, ăn vào cũng mềm mịn.

Nàng chỉ cho ta cách giã vừng thành bột, trộn cùng bột gạo nếp, tạo một vũng nhỏ ở giữa đổ nước vào rồi nhẹ nhàng trộn tất cả.

"Nương nương, nước phải đổ vừa đủ, không quá nhiều hay ít, nếu không lúc nặn bánh sẽ không đẹp mà ăn cũng không ngon." Triêu Thần đứng bên cạnh nhắc nhở ta.

Ta vừa làm vừa nghe, thật không ngờ còn phải để ý đến nhiều thứ như vậy.

Mấy bánh vừng đã nặn xong thì đặt vào nồi hấp. Ta định nhóm lửa nhưng lần này Triêu Thần chết sống không chịu, cướp lấy công việc đó khiến cho ta vừa bực mình lại vừa buồn cười.

Lửa bốc lên, chỉ một lát sau cả căn phòng đều tràn ngập mùi vừng thơm ngát.

Thật là thơm quá, ta nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng.

Quả là bánh vừng này và thứ lần trước ta làm khác xa nhau.

Nghĩ vậy, trong lòng hơi đắc ý. Chờ chút nữa hắn trở về, nhìn thấy bánh vừng như vậy không biết sẽ ngạc nhiên thế nào? Hắn có nhớ tới đồ ăn lần trước không đây?

Nghĩ đến xuất thần, lúc định thần lại mới thấy Triêu Thần đã đứng trước mặt cười nói: "Nương nương, có thể lấy ra được rồi."

"Thật sao?" Thật nhanh quá nhỉ.

Nàng nhấc nắp lên, một làn hơi tỏa ra sau đó nhìn thấy những bánh vừng bên dưới. Vừng trộn vào bột, mới nhìn có màu xám trắng, lại hơi trong. Ta sờ vào bánh có cảm giác mềm mại và dẻo dai.

Ta bất giác cười rộ lên.

Triêu Thần cũng hài lòng nói: "Nương nương, hoàng thượng sẽ thích chứ?"

Sẽ thích, nói chung ta đã rất cố gắng làm rồi. Nhưng lại cau mày nói: "Ôi, bây giờ đã làm xong thì chút nữa hoàng thượng trở về sẽ nguội mất."

Triêu Thần cười nói: "Nương nương yên tâm, nô tỳ đậy nắp lên, chút nữa nếu hoàng thượng trở về quá trễ thì lại hâm lại cho nóng."

Ta gật đầu: "Vậy thì được rồi."

Triêu Thần vừa đập nắp lên vừa nói: "Chờ hoàng thượng trở về, nhất định là..."

"Nương nương, nương nương ——" Triêu Thần chưa nói hết câu thì bên ngoài đã có tiếng gọi to.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét