Thứ Sáu, 7 tháng 12, 2012

[Cho em quản nhà anh - Lộ Khả Khả] Chương 1, phần 1


Lần đầu tiên gặp Thượng Quan Á Đông người nào cũng có cảm giác khó thở.

Vẻ mặt Thượng Quan Á Đông lạnh lùng cao ngạo, từng đường nét trên khuôn mặt đều như được bàn tay điêu khắc tài hoa tạo nên khiến cho người ta ghen tị.

Chiếc kính gọng vàng như càng tôn thêm sự lạnh lẽo của ánh mắt, đặt trên mặt hắn lại vô cùng phù hợp. Trán cao, mũi thẳng, khí chất lạnh lùng, đôi môi bạc càng khiến hắn trở nên khó gần.

Hơn nữa hắn cao tới 1.8m, dáng vóc cao lớn đó khiến cho hắn có phong thái nhìn người ta rất kể cả, như thể kẻ trên nhìn người dưới.

Những người đã từng gặp hắn đều phải dùng cụm từ tự cao tự đại để hình dung con người Thượng Quan Á Đông.

Trên thực tế, Thượng Quan Á Đông là người sáng tạo ra một công ty chuyên kinh doanh chứng khoán ở thị trường nước Mỹ. Hắn cực kỳ giàu có, phạm vi hoạt động kinh doanh trải rộng toàn cầu trong nhiều lĩnh vực. Do đó đương nhiên hắn có đủ tư cách để kiêu ngạo với thiên hạ.

Những người đàn ông khác nhìn Quan Á Đông đều thấy mình thất bại. Chưa một ai có thể thìn thấy sự thua cuộc của hắn, ngay cả hắn cũng chưa từng gặp qua.

Bây giờ là ngoại lệ.

Giờ phút này, Thượng Quan Á Đông đang ngồi nghiêm trang trên ghế sô pha da dê trong một phòng nhỏ ở khách sạn nhìn chăm chú một cô bé năm tuổi.

Lúc nào cũng vậy, trên mặt Thượng Quan Á Đông không biểu lộ chút cảm xúc gì, không ai có thể hiểu được kỳ thực trong lòng hắn đang bất lực không biết nói điều gì.

“Hỉ Nhi, gọi chú đi.” Khang Tú Lan, một phụ nữ trung niên ngồi bên cạnh bé gái khẽ giục.

Mắt Thượng Quan Hỉ Nhi đỏ lên, cả nửa ngày sau nó mới cất giọng nói trong veo như tiếng chim kêu: “Chú.”

Môi dưới Thượng Quan Á Đông miễn cưỡng cử động như thể đáp lại.

Đời này hắn chưa từng nghĩ tới chuyện kết hôn, cũng không có cảm tình với con nít nên không có kinh nghiệm giao tiếp với trẻ con. Thậm chí ngay cả trong mơ hắn cũng chưa từng nghĩ đến trong cuộc sống của mình lại xuất hiện một bé gái.

Cũng tựa như chuyện mà hắn không thể dự đoán được là anh trai hắn mới hơn ba mươi tuổi đã chết.

Bảy ngày trước, anh trai hắn và chị dâu đi du lịch gặp tai nạn xe cộ mà chết, may mắn là họ gửi con gái Thượng Quan Hỉ Nhi ở nhà bạn nên thoát khỏi tai ương.

Mọi chuyện thay đổi, cũng may anh trai hắn đã sớm lập di chúc hy vọng hắn trở thành người giám hộ cho con gái, quản lý toàn bộ tài sản.

Thượng Quan Á Đông nhìn bé gái có khuôn mặt nhỏ nhắn và nét mặt giống anh trai mình, ngực bỗng nhiên thắt lại. Hắn hơi nhếch môi, vẻ mặt càng thêm khó nghĩ khiến người ta cảm thấy xa lạ bội phần.

Khang Tú Lan lén liếc mắt nhìn hắn một cái nhưng không thấy được biểu cảm gì trên mặt hắn, chỉ cảm thấy đôi mắt hắn đeo gọng kính đó so với gió lạnh còn lạnh lùng hơn khiến cho cô bất giác nhíu mày.

Giao Hỉ Nhi cho một người đàn ông như vậy có được không? Cô là chị em kết nghĩa của mẹ Hỉ Nhi, dù thế nào cũng không nhẫn tâm giao cô bé đã mất cả cha lẫn mẹ cho một người đàn ông lạnh lùng như thế.

“Kỳ thật, vợ chồng chúng tôi muốn nhận nuôi Hỉ Nhi......” Khang Tú Lan thử dò hỏi.

“Hỉ Nhi là con gái của anh tôi, anh ấy hy vọng tôi sẽ chăm sóc con bé.” Thượng Quan Á Đông hơi run, đôi mắt sáng rực nhìn thẳng vào Khang Tú Lan.

Khang Tú Lan phát lạnh trong lòng, cô cúi nhìn bé gái đầy lưu luyến.

“Nhưng Hỉ Nhi rất quen thuộc với vợ chồng chúng tôi. Sau khi bố mẹ nó mất, nó vẫn ngủ với tôi.”

“Sớm muộn gì Hỉ Nhi cũng phải thích ứng.” Thượng Quan Á Đông lạnh lùng cắt ngang lời của cô, hắn không nghĩ làm trái nguyện vọng cuối cùng của anh trai với bất kỳ ai.

Thượng Quan Hỉ Nhi không dám nhìn người chú hung dữ đó, một tay túm lấy Tú Lan, đưa ngón tay cái bên kia vào trong miệng.

“Vậy xin hỏi anh định khi nào đưa Hỉ Nhi về nhà?” Khang Tú Lan hỏi thẳng, thầm nghĩ giúp Hỉ Nhi thêm chút nào hay chút nấy.

“Khách sạn chính là nhà của tôi.” Hắn đã ở khách sạn mấy năm, không muốn thay đổi gì cả.

“Khách sạn không phải là nơi có thể chăm sóc nuôi dưỡng tốt cho con bé. So với những đứa trẻ bình thường khác, Hỉ Nhi càng cần cảm giác an toàn hơn. Tôi tin tưởng ba mẹ con bé ở trên trời cũng hy vọng như thế.” Khang Tú Lan cúi đầu nhìn Tiểu Hỉ Nhi, cô rút bàn tay nhỏ bé kia ra, cố gắng không để mắt mình đỏ lên.

Tiểu Hỉ Nhi lại cắn ngón tay. Từ sau khi cha mẹ qua đời, ngón tay Hỉ Nhi đã bị cắn trầy trụa, khắp nơi rớm máu.

Thượng Quan Á Đông nhìn theo ánh mắt Khang Tú Lan, cảm xúc trên mặt bất giác đông cứng lại.

Tay con bé bị cắn đến không một chỗ nào lành lặn!

Một người đàn ông hơn ba mươi tuổi như hắn, đột nhiên nghe tin anh trai mình mất còn mất ngủ vài đêm, huống chi một bé gái mới năm tuổi.

Trong lòng Thượng Quan Á Đông tự nhiên xúc động, hắn ngẩng đầu nhìn Khang Tú Lan nói rất nhanh: “Tôi sẽ mau chóng giải quyết chuyện ăn ở, trong tuần này có thể chuyển tới.”

“Vậy thì hôm nay tôi sẽ giao Hỉ Nhi cho anh.”

Bé gái liều lĩnh chui vào lòng cô nhưng ngoại trừ đôi mắt đỏ hoe, Khang Tú Lan thật sự không thể làm gì khác.“Nhưng tôi sẽ đến thăm Hỉ Nhi thường xuyên.”

“Tôi hy vọng con bé sẽ không học thói quen ỷ lại.” Thượng Quan Á Đông nhíu mày, nghiêm mặt nói.

“Con bé chỉ là một đứa trẻ năm tuổi, anh không cần phải bắt con bé học theo người lớn.” Khang Tú Lan lau nước mắt, giận dữ trừng mắt nhìn Thượng Quan Á Đông.

“Tôi biết nó chỉ mới năm tuổi nên sẽ tìm một cô bảo mẫu có kinh nghiệm chăm sóc nó.” Thượng Quan Á Đông bình thản nói.

Khang Tú Lan muốn phát giận nhưng cô thấy nét mặt cố chấp của người đàn ông này thì biết việc mình có thể làm thật sự là không nhiều lắm. Cho nên, cô cúi đầu ôm gương mặt nhỏ nhắn của Thượng Quan Hỉ Nhi dịu dàng nói: “Hỉ Nhi, hôm qua cô đã nói với con, cô rất muốn ở cùng con nhưng cha mẹ con hy vọng con sẽ ở cùng với chú. Chú sẽ chăm sóc tốt cho con, cô hứa mỗi tuần sẽ đến thăm con ......”

Thượng Quan Hỉ Nhi không đợi cô nói xong liền nắm chặt tay cô, đôi mắt to xinh đẹp ngập đầy nước mắt nhưng lại không dám khóc thành tiếng.

Khang Tú Lan nhìn dáng vẻ con bé cố tỏ ra dũng cảm, nhịn không được mà rớt nước mắt. Thượng Quan Hỉ Nhi cũng vùi mặt vào trong lòng cô òa lên khóc.

“Cô Khang chuyện quan trọng nhất bây giờ là làm cho con bé bình tâm, không phải sao?” Thượng Quan Á Đông cau mày, đưa miếng giấy sang cho cô.

Khang Tú Lan nhận lấy lau nước mắt cho cả hai cô cháu rồi ôm con bé vỗ về một hồi. “Cô phải đi rồi.” Khang Tú Lan khẽ nói rồi từ từ chậm rãi đứng lên.

Thượng Quan Hỉ Nhi kéo tay Tú Lan không được cũng đành phải đứng lên theo. “Hỉ Nhi ngoan, ngồi xuống đi con.” Khang Tú Lan vừa nói vừa liếc nhìn Thượng Quan Á Đông.

Thượng Quan Á Đông đi tới trước mặt Thượng Quan Hỉ Nhi, khom người chìa tay với con bé: “Chú là Thượng Quan Á Đông, em trai của ba con, là chú của con.”

Thượng Quan Hỉ Nhi nhìn Khang Tú Lan, hơi do dự một lúc mới cầm tay hắn.

“Chú rất tiếc chuyện cha mẹ con gặp tai nạn.” Thượng Quan Á Đông còn nói thêm. Khang Tú Lan nghe được vậy suýt nữa thì ngất đi.

“Cái gì là rất tiếc?” Thượng Quan Hỉ Nhi hỏi.

Trong đầu Thượng Quan Á Đông xuất hiện vô số từ ngữ để hình dung, sau đó quyết định đơn giản hóa vấn đề: “Rất tiếc ý là đau khổ. Tóm lại, về sau con sẽ sống với chú.”

“Ba mẹ thật không trở lại sao?” Thượng Quan Hỉ Nhi khẽ hỏi.

“Họ sẽ không trở về. Nhưng chú sẽ dẫn con về nơi trứớc đây ba con ở, ở đó có ảnh và đồ của ba con ngày xưa.” Hắn nói.

Khang Tú Lan nghe vậy mới hơi yên tâm.

“Chú ở với Hỉ Nhi không?” Thượng Quan Hỉ Nhi hỏi.

“Chú sẽ tranh thủ thời gian đến thăm con và tìm cho con một bảo mẫu thật tốt.” Thượng Quan Á Đông vẫn không buông tay con bé.

Thượng Quan Hỉ Nhi nhìn hắn, đột nhiên cảm thấy hắn hơi có điểm giống cha mình liền ngoan ngoãn gật đầu.

“Còn có chuyện gì quan trọng sao?” Thượng Quan Á Đông quay đầu lại nhìn Khang Tú Lan.

Khang Tú Lan lắc đầu, khẽ tạm biệt Thượng Quan Hỉ Nhi rồi đi nhanh ra khỏi phòng khách sạn.

Hy vọng Thượng Quan Á Đông và Hỉ Nhi đều tốt đẹp, dù sao rốt cuộc cô cũng không thể làm thêm gì cho Hỉ Nhi nữa......

[Cho em quản nhà anh] Văn án

Thượng Quan Á Đông thành công trong sự nghiệp, độc thân nhưng hắn phải chăm sóc đứa con năm tuổi của anh trai hắn.

Nàng miễn cưỡng giúp hắn làm bảo mẫu vì có người nhờ giúp, hơn nữa nàng thương đứa bé.

Nàng không nghĩ dính dáng đến kiểu người như Quan Á Đông, hắn lạnh lùng vô tình, không coi ai ra gì!

Hắn ghét nhất bị người khác quản thúc.

Ngay từ đầu nàng quyết định phân rõ ranh giới với hắn, mỗi ngày chỉ gặp hắn 10 phút.

Nàng biết đứa bé không phải con hắn, hắn cho rằng mình chỉ là người giám hộ nhưng nàng muốn hắn phải có trách nhiệm, phải biết yêu thương.

Nàng bắt đầu dạy hắn cách yêu, để hắn biết yêu một người là như thế nào.

Cô gái Lí Thiến này, nếu bình chọn người bảo mẫu chuyên nghiệp thì chắc chắn nàng giỏi nhất.

Nhưng nếu lấy hình tượng đàn ông và phụ nữ làm chuẩn thì hẳn là nàng sẽ bị rớt.

Bởi vì nàng rất nguyên tắc, quá khó để chinh phục, bướng bỉnh, không ngoan ngoãn nghe lời!

Sau khi hắn xúc động hôn nàng, nàng vẫn chỉ dùng thái độ công việc đối xử với hắn.

Lúc cùng hắn ở chung với cô bé tinh ranh kia, nàng tỏ ra không thương hắn khiến hắn tức điên!

Nhưng cho dù hắn tức giận cỡ nào hắn cũng không muốn để nàng đi.

Hắn nguyện ý cho nàng quản nhà hắn, ngay cả người hắn nếu nàng muốn......


[Từ thứ nữ đến hoàng hậu] Chương 145 : Con trẻ

Hắn định cất ngọc bội vào thì ta vội đoạt lại nói: "Nếu tua cờ này đã bị hỏng thì để thần thiếp đổi rồi người hãy trả lại." Dứt lời, ta cũng không chờ hắn nói bèn đứng lên đi ra ngoài gọi: "Khởi Tuyết".

"Có nô tỳ." Khởi Tuyết đi đến.

Ta đưa ngọc bội cho nàng nói: "Ngươi đi xuống kiếm tua cờ khác thay cho ngọc bội này rồi mang tới đây."

Nàng cẩn thận nhận lấy gật đầu nói: "Vâng, nô tỳ đi làm ngay."

Lúc nàng đi ra, ta cảm thấy người phía sau cũng đứng lên nói: "Trẫm thấy cung tỳ này lạ mặt, sao, cung tỳ của nàng đâu?"

Ta nghĩ chắc hắn hỏi Vãn Lương bèn cười bình thản nói: "Phạm lỗi, bị thần thiếp phạt ra ngoài rồi."

"Gì cơ?" Lông mày của hắn nheo lại nói trêu tức: "Trẫm cảm thấy nàng đâu có phải loại người như vậy nhỉ."

"Loại người như thế nào?" Ta nghiêng đầu hỏi hắn.

Hắn lại chỉ cười không nói.

Một lát sau hắn nằm xuống kéo ta lại nói: "Cho tới bây giờ trẫm chưa từng lật bài tử của nàng, nàng có nghĩ ngợi gì không?"

Ta khẽ giật mình, đang vui vẻ sao hắn lại nhắc đến chuyện này? Lại còn hỏi ta có nghĩ ngợi gì không nữa. Nói thật, ta cũng chưa từng nghĩ đến chuyện này.

Không thấy ta nói gì hắn lại nói: "Mẫu hậu tìm nàng mấy lần, là vì chuyện gì vậy?"

Thì ra hắn đều biết hết.

Ta nghĩ đi nghĩ lại, hắn không cho rằng ta là người của thái hậu chứ? Ta ngước mắt nhìn hắn, thấy hắn đang nhìn thẳng ta, chờ ta trả lời. Ta ngẫm nghĩ rồi thành thật trả lời: "Thái hậu nói, chúng thần thiếp có trách nhiệm sinh con nối dõi cho nhà Hạ Hầu, thái hậu hi vọng hậu cung sẽ có thêm nhiều con trẻ."

"Con trẻ." Hắn cười một tiếng tới sát gần ta hỏi: "Trẫm chỉ hỏi nàng, nàng thích không?"

Ta hơi giật mình, vấn đề này dường như ta chưa từng nghĩ tới. Sao tự nhiên lại hỏi ta thích hay không?

Ta lúng túng hỏi lại: "Sao đột nhiên hoàng thượng lại hỏi chuyện này?"

"Trẫm chỉ..." Hắn khẽ ho một tiếng nhưng lại không tiếp tục nói mà đổi đề tài: "Phải chờ tới mùng chín tháng ba mới trở lại vườn Thượng Lâm."

Thay đề tài quá nhanh khiến ta phản ứng không kịp, một lát sau mới cúi đầu vâng dạ.

Ta lại nhìn hắn, hắn cũng không nói thêm gì nữa.

Ta chợt nhớ tới lời hắn đã nói, hắn nói không thích nữ nhân quá yếu đuối, vì thế mới chịu dạy ta bắn tên. Mùng chín tháng ba này đi vườn Thượng Lâm sẽ có một cuộc săn bắn long trọng.

Mặc dù Diêu phi xuất thân tướng môn nhưng bây giờ nàng ta đang mang long thai nên hoạt động quá nhiều sẽ không tốt. Thiên Phi thì càng không cần nhắc tới. Do đó các nàng sẽ chỉ có thể ngồi ở xa mà nhìn thôi.

Phương Hàm đã nói, nữ nhân ở hậu cung nếu như muốn vĩnh viễn đứng ở thế bất bại thì nhất định phải hoàng tử. Nhưng bây giờ ta lại cảm thấy, có lúc có đứa bé cũng chưa chắc sẽ là chuyện tốt.

Ta hơi mím môi cười.

Nghe thấy ta cười, hắn hỏi: "Cười gì vậy? Trẫm phát hiện nàng rất thích cười."

Ta ngước mắt nhìn hắn, hắn cũng đang cười. Ta kế sát hắn khẽ hỏi: "Chằng qua thần thiếp nhớ tới chuyện hoàng thượng vừa hỏi thần thiếp, thần thiếp cũng muốn hỏi hoàng thượng, người thích con trẻ không?"

Hắn bị ta hỏi thì ngẩn ra, trầm mặc chốc lát mới nói: "Với trẫm, có con là trách nhiệm. Cũng rất mong chờ." Lúc hắn nói lời này không hề nhìn ta, ánh mắt chăm chú nhìn bức màn đang lay động khiến người ta có cảm giác trống vắng không thể ta.

Ta cẩn thận nhắc lại lời của hắn.

Hắn làm đế vương nên đương nhiên phải rải đều mưa móc cho tần phi hậu cung. Đó là trách nhiệm. Cho dù ngôi vị hoàng đế của hắn là mệnh trời thì cũng vẫn cần chu toàn cho tất cả các phi tần để củng cố thế lực nhà Hạ Hầu.

Còn sự chờ mong trong lời hắn...

Nếu như ta hiểu không sai thì đó chính là hắn chờ mong đứa con của người hắn yêu thương.

Phải không Hạ Hầu Tử Khâm?

Ta nhìn hắn nhưng không hỏi những lời này.

Thế nhưng trong lòng ta tự nói với mình, đúng vậy, nhất định là như thế.

Hắn yêu Phất Hi nhưng Phất Hi sớm đã qua đời. Vậy thì hắn còn chờ mong đứa bé của ai?

Ta đang nghĩ ngợi thì bỗng nhiên lại nghe hắn nói: "Từ trước đến nay, trong hậu cung này trùng trùng nguy hiểm. Trẫm đương nhiên lo lắng..." Lúc hắn nói chuyện, đôi mắt chăm chú nhìn ta.

Sao ta lại không biết hắn lo lắng chuyện gì chứ.

Chỉ là ta lại bỗng nhiên tới Phất Hi, nghe nói khi chết nàng cũng đang mang long thai. Ta tin là Hạ Hầu Tử Khâm cũng hiểu rõ như ta, những nữ nhân chốn hậu cung dù có được bao nhiêu ân sủng, bao nhiêu hào quang thì cũng đồng thời phải đối diện với bây nhiêu nguy hiểm.

Bây giờ trong hậu cung thiên triều, Thiên Phi và Diêu phi đều mang long thai, ta biết rõ có rất nhiều ánh mắt đang theo sát các nàng.

"Cho dù chỉ là trách nhiệm, trẫm cũng không hi vọng bọn họ bị thương tổn." Lần này, hắn nói rõ ràng tâm sự trong lòng.

Ta giật mình.

Ngọc tiệp dư đã nhắc nhở ta, ngàn vạn lần không được đụng đến Thiên Phi. Còn lúc này hắn lại có thể nói rõ ràng như thế với ta. Ta chợt hiểu rằng, dường như hắn sợ chính ta sẽ động thủ hơn là những đứa bé kia gặp chuyện không may.

Vì thế, hắn mới chịu nói ra vội vàng như vậy.

Trong lòng ta cảm động, ta hiểu ý tứ của hắn.

Cười một tiếng ta nói: "Hoàng thượng yên tâm, thần thiếp tuyệt đối không làm chuyện như vậy." Mặc dù ta ghét Thiên Phi, nhưng ngay từ đầu ta đã nói, ta chưa bao giờ nghĩ tới chuyện hại con của nàng.

Hắn giơ tay lên, chậm rãi chạm nhẹ vào gương mặt ta cười nhẹ : "Trẫm biết." Lúc hắn nói lời này có vẻ hài lòng khác lạ.

Ta còn định nói gì đó thì hắn đã nằm thẳng, khẽ nhắm hai mắt nói: "Trẫm ngủ một chút."

Ta mới kịp phản ứng vội dạ. Hắn buông tay ôm tay của ta ra rồi nghiêng người vào trong. Ta giúp hắn đắp chăn, nghĩ nghĩ rồi đứng lên. Chút nữa Triêu Thần và Khởi Tuyết về sẽ gọi ta nên ta chờ sẵn để khỏi làm hắn thức giấc.

Hắn cũng không gọi ta lại, ta bèn xoay người đi ra ngoài.


Thứ Năm, 6 tháng 12, 2012

Truyện ngắn ngắn 20

Bà lão cắp một rổ lạc luồn, chậm chạp len giữa những dãy ghế, vừa đi vừa mời: các cô, chú mua ít lạc ăn, lạc bùi thơm lắm… Chẳng ai để ý đến bà, những ly bia vẫn cụng vào nhau côm cốp, tiếng nói cười rổn rảng. Chợt bà thấy một bóng dáng quen thuộc, ai như thằng Út con bà. Nhưng … nó đang học cơ mà, sao giờ này lại ra đây chứ. Bà tiến lại gần hơn nhìn cho rõ. Đúng nó rồi. Thôi chết, nó mà thấy bà ở đây thì nó mắng chết. Bà vội vàng kéo cái nón che mặt rồi đi ra ngoài. Có tiếng người gọi í ới sau lưng: bà lạc ơi .. Bà lại thất thểu bước đi dưới cái nắng như đổ lửa.

Truyện ngắn ngắn 19

Thằng bé ngơ ngác nhìn bố mẹ nó đang đứng nghiêm trang trước một người phụ nữ. Bà ta hỏi: Ai sẽ nuôi đứa bé? Mẹ nó trả lời: Tôi. Bố nó cũng trả lời: Tôi. Bà ta quay sang nó hỏi: Cháu muốn ở với ai? Bố hay mẹ? Nó ngạc nhiên: Cháu muốn ở với cả bố và mẹ. Bà ta cười: Bố mẹ cháu sẽ không ở cùng nhau nữa và cháu sẽ được chọn xem muốn ở với ai hơn. Nó lắc đầu khóc. Nó không muốn lựa chọn.

Truyện ngắn ngắn 18

Chiếc xe đang ngon trớn bỗng cán phải hòn đá, tay lái loạng choạng rồi đổ kềnh xuống đường. Người lái xe cũng té ngã xuống bên cạnh. Anh đang đứng ở gần đó, thấy vậy vội chạy tới định nâng người đàn ông dậy thì anh ta đẩy tay ra: Tôi không sao. Nghe vậy, anh chạy đến chỗ chiếc xe định dựng lên thì người bị té gắt lên: Để yên đó cho tôi, không cần anh xía vào. Anh muốn cáu nhưng cố nhịn, quay nhìn người bị té một cái rồi bỏ đi. Những người đứng xung quanh ồn ào chỉ trỏ một hồi rồi cũng tản đi hết. Người bị té đã đứng lên được. Anh ta khập khiễng đi tới chiếc xe đang nằm đổ của mình, lẩm bẩm: Ai biết được có định bày trò gì hay không?

Truyện ngắn ngắn 17

Đám ma nhà ông làm to nhất làng. Chuyện, mấy anh con ông anh nào cũng công thành danh toại, không làm đám ma bố mình cho lớn thì quan khách họ cười vào mũi à. Họ thuê cả một đội kèn trống hoành tráng, đánh gõ hát khóc suốt ngày đêm. Mấy anh con thì tranh thủ tiếp đón các đoàn khách của mình, hồ hởi bắt tay rót nước nhận lời chia buồn. Tiếng khóc, tiếng cười lẫn lộn như một gánh hát. Chỉ có chiếc quan tài vẫn lặng lẽ nằm.