Thứ Ba, 16 tháng 10, 2012

Tự khúc

Trời mênh mông, đất mênh mông
Mình ta trong cõi hồng trần quạnh hiu

Nhân sinh như bóng qua đèo
Hết bình minh sẽ đến chiều hoàng hôn

Ngày đi trên vạn nẻo đường
Bàn chân có nhớ dặm trường đã qua

Tình đời nước chảy mưa sa
Nay huynh đệ, mai hóa ra kẻ thù

Ta về một cõi phù du
Thả tay xuống hứng giọt mưa bên trời

Mai sau chốn cũ ta ngồi
Nắng mưa đã phủ
bạc đời gió sương

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét