Thứ Hai, 15 tháng 10, 2012

Từ thứ nữ đến hoàng hậu] Chương 113 : Hắn nhắc đến Tô Mộ Hàn


Bưng chén thuốc đi tới bên giường, ta đang nghĩ có lẽ hắn ngủ rồi bèn thử gọi hắn một tiếng: "Hoàng thượng..."

"Gì?" Hắn cúi đầu trả lời.

Ta mới ngồi xuống nói: "Nô tỳ kêu người đưa một chén đường phèn sơn trà đến, người uống chút đi."

Hắn mở mắt ra, ta đem nước đường đưa tới hắn mới há miệng uống. Uống được nửa chén thuốc phèn sơn trà thì đột nhiên nghe hắn nói: "Trước đây ngươi cũng cho tiên sinh kia của ngươi uống thuốc thế này sao?"

Ta hơi kinh ngạc, đang yên lành sao lại nhắc đến chuyện Tô Mộ Hàn?

Ta nhìn hắn lắc đầu.

Ta chưa bao giờ giúp Tô Mộ Hàn uống một chén đường phèn sơn trà.

Hắn hừ khẽ một tiếng nói: "Gạt người."

Ta cười nói: "Bệnh của tiên sinh cũng không phải nhiễm phong hàn, uống thuốc này có ích lợi gì?"

Đột nhiên hắn như nhớ ra điều gì hỏi: "Lần trước ngươi xin trẫm tuyên thái y xuất cung khám và chữa bệnh cho tiên sinh kia của ngươi, có thể nhìn ra mắc bệnh gì không?"

Ta khẽ run lên hơi thất vọng lắc đầu: "Thật chẳng may tiên sinh đã đi rồi."

"Sao?" Hắn nhìn ta, mày kiếm khẽ nhíu lại nhưng cũng không nói thêm gì nữa.

Ép hắn uống hết bát thuốc ta mới định đứng dậy thì lại bị hắn nắm lấy cổ tay. Ta hơi ngạc nhiên xoay người lại, thấy hắn không nhìn ta mà chỉ nói: "Tiên sinh của ngươi đi, trẫm thấy ngươi rất tiếc thương nhỉ."

Ta giật mình, không hiểu vì sao đột nhiên hắn nói như thế.

"Tiếc thật vì trẫm cũng muốn biết vị tiên sinh mà ngươi tôn kính như thần kia rốt cục là thần thánh phương nào." Chắc là vừa rồi ho nhiều quá nên lúc này giọng của hắn khàn cả đi.

Không biết vì sao, ta ngày càng nhớ Tô Mộ Hàn.

Hắn lúc nào cũng khàn giọng gọi ta "Tử nhi".

Người trên giường người bỗng nhiên buông ra tay của ta ra làm ta hoàn hồn, xoay người đặt chén thuốc đã hết lên bàn rồi quay người lại ngồi trên giường. Hắn đã nhắm mắt lại, ta khẽ hỏi: "Hoàng thượng, có thấy đỡ nhiều không?"

Hắn khẽ hừ một tiếng nhưng không trả lời chỉ nói: "Nhìn trẫm thế này khiến ngươi nhớ lại tiên sinh kia của ngươi.

Lời hắn nói cũng không phải câu hỏi, trong lòng hắn chắc chắc điều này. Đột nhiên ta buồn cười, hôm nay rốt cuộc hắn sao vậy, hết lần này tới lần khác nhắc tới Tô Mộ Hàn?

Ta không nói lời nào thì đột nhiên hắn đột mở mắt ra, ngồi dậy.

"Ưm..." Tay hắn chống xuống giường.

Ta nhớ hắn nói thấy choáng váng đầu vội đỡ lấy hắn khuyên nhủ: "Hoàng thượng nên nghỉ ngơi sớm một chút đi.

Hắn chỉ cúi đầu chốc lát rồi ngước mắt nhìn về phía ta, ánh mắt của hắn rất kỳ quái, ta không biết vì sao hắn nhìn ta như vậy. Một lát sau mới nghe hắn khẽ nói: "Trẫm vẫn cho rằng... Không nên như vậy."

Ta nhíu mày nhìn hắn, không nên thế nào? Cái gì không nên như vậy chứ?

Không để ta nói gì, bàn tay to của hắn bỗng nhiên đưa sang khẽ chạm vào mặt ta. Bàn tay hắn nóng rực, rất nóng, lòng bàn tay đầy mồ hôi. Ta bỗng nhiên giật mình vì rõ ràng nhìn thấy trong mắt hắn hiện lên một tia không vui, ta vội nói: "Hoàng thượng, hay để nô tì đỡ người nằm xuống."

Ta sợ lòng bàn tay đầy mồ hôi của hắn xóa đi nước thuốc trên mặt ta. Hắn vừa mới tin ta và Cố gia không có vấn đề gì, nếu lúc này mà để hắn nhìn thấy nét mặt khác của ta thì hắn không tức giận không phải là Hạ Hầu Tử Khâm nữa.

Hắn không nói lời nào, khom người lại muốn ho nhưng che miệng lại, cố gắng nhịn xuống.

Chẳng biết tại sao, bộ dạng này của hắn làm cho ta nhớ những lời hắn mới vừa nói. Hắn nói, có phải nhìn dáng vẻ này của hắn khiến cho ta nhớ tới Tô Mộ Hàn không?

Ôi, vì thế hắn mới cố gắng chịu đựng sao?

Hắn sợ ta chỉ nhìn thấy bóng dáng Tô Mộ Hàn trên người hắn sao?

Tay ta vỗ về sau lưng giúp hắn nói: "Hoàng thượng, có hai việc không thể nhịn được."

Hắn thống khổ liếc mắt nhìn ta, ta cười nói: "Thứ nhất, ho khan."

"Hừ, khụ khụ..." Hắn cũng không nhịn được nữa ho khan một hồi.

Ta cười trộm nhìn hắn, một lát sau hắn mới thở gấp nói: "Trẫm phát hiện ngươi càng lúc càng to gan đấy."

"Nô tì không dám." Ta khép mắt nhìn hắn lại nghe hắn nói: "Thứ nhì là gì?"

"Thứ nhì sao, nô tì đã quên rồi."

Hắn liếc mắt nhìn ta một cái nhưng cũng không truy hỏi thêm. Ta dìu hắn nằm xuống, hắn kéo ta lên giường. Ta khua chân tháo giầy ra rồi bò lên nằm xuống cạnh hắn. Hắn không ngủ lại nói: "Trẫm càng ngày càng tò mò về vị tiên sinh kia của ngươi."

"Tò mò cái gì?" Ta ngẩng mặt nhìn hắn.

Hắn khẽ nói: "Trẫm tò mò vì hắn có thể dạy ra được một đệ tử như ngươi."

Ta vội hỏi: "Vậy nếu có cơ hội, hoàng thượng sẽ cho nô tì gặp hắn sao?"

Hắn cúi đầu nhìn ta chân mày nhíu lại không vui: "Chẳng lẽ ngươi không biết hậu phi không được tự ý xuất cung sao?"

Ta nhích lại gần hắn cười nói: "Vì thế, mới hỏi người chứ."
Hắn hừ khẽ nhưng lại cũng không trả lời.

Một lúc sau, ta vốn nghĩ rằng hắn đã ngủ rồi thì hắn lại nói: "Trẫm cũng biết mẹ ngươi nguyên là một danh kỹ, gả cho cha ngươi làm thiếp."

Đối với chuyện của ta, quả là hắn đã điều tra rõ ngọn ngành.

Ta nhắm mắt lại hỏi hắn: "Hoàng thượng ghét xuất thân của nô tì sao?"

Hắn hỏi lại: "Ngươi nói xem?"

Ta cười yếu ớt không nói tì. Nếu hắn thật sự ghét thì sẽ không nhắc đến xuất thân của ta. Nói đến cùng, hắn và ta như nhau, không phải do con của chính thê sinh ra. Ta đã từng không chỉ một lần nghĩ tới, nếu năm đó thái hậu có con thì sao có thể tiếp nhận đứa con do thiếp sinh ra chứ?

Chẳng qua cuối cùng, hắn may mắn hơn ta.

Cho dù không có mẹ ruột thương yêu nhưng thái hậu cũng dành không ít quan tâm thương yêu đối với hắn. Trừ chuyện Phất Hi năm đó tin chắc thái hậu cũng chưa từng làm chuyện gì khác khiến hắn thương tâm.

Thấy ta im lặng nhưng hắn cũng không hỏi nữa chỉ nói: "Nếu Tang phủ chỉ có hai danh ngạch thì ngươi làm cách nào mà tiến cung?"

Hẳn hắn không thể nào quên, ta đã từng đã làm cung tỳ của Huyễn Nhiên, ta đã từng là một tỳ nữ.

Không muốn che giấu bất kỳ điều gì, ta chỉ nói: "Có người không muốn vào cung mà có người muốn vào, đơn giản vậy thôi."

Hắn cười khẽ: "Hậu cung thực sự đáng sợ như vậy sao?"

Đúng vậy, rất đáng sợ, bao nhiêu người sợ tránh không kịp?

Nhưng ta lại lắc đầu: "Kỳ thực, nó không đáng sợ chút nào. Cái đáng sợ đích thực là lòng người. Con người chỉ có thể thấy những phong cảnh bên ngoài chứ không biết gió xoáy từ phía sau tới, từng bước đi đều tính toán kinh tâm động phách."

"Nhưng trẫm thấy mấy ngươi đều tính toán thuận buồm xuôi gió mà."

Ta nao nao, quả nhiên hắn biết hết.

Nhưng ta lập tức cười, người chân chính thuận buồm xuôi gió không phải là hắn, Hạ Hầu Tử Khâm sao?

"Cười gì?" Hắn hỏi.

Ta xoay lại ôm lấy người hắn khẽ nói: "Nô tì cảm thấy dường như hoàng thượng thích nhìn thế trận vì dù thế nào người đều là người thắng lớn nhất."

Hắn cười khẽ một tiếng, tay ôm ta nói: "Cô gái thông minh khiến cho trẫm yêu thích không thể buông tay."

Nữ nhân hậu cung thông minh đâu chỉ riêng ta.

Vì thế, chẳng qua ta chỉ là một trong ba ngàn mỹ nhân hắn thích.

Hắn khiến cho ta, ngay khi muốn chạm vào hắn thì lại lùi ra như muốn duy trì khoảng cách thích hợp.

Hắn sủng ái cho ta khát vọng khiến tim đập nhanh.

Ta than nhẹ một tiếng, cố lấy dũng khí hỏi hắn: "Ban ngày trời lạnh như vậy, hoàng thượng tội gì lại ngồi hai canh giờ ở Lam hồ?"

Người hắn khẽ run lên lập tức nói: "Trẫm chỉ muốn xem lần này, mẫu hậu có thể nhẫn tâm như thế nữa hay không."

Ta ngơ ngẩn ngước mắt nhìn hắn, hắn lại tự giễu nói: "Hôm nay duy chỉ có hai người không hề tới, một là ngươi, người kia là bà."

Ta cả kinh, thái hậu không đến Thiên Dận cung thăm hắn sao? Nhưng rõ ràng ta gặp thái hậu ở ngoài cung Thiên Dận mà. Vì thế ta vội nói: "Chắc là thái hậu giống nô tì, đến cung Thiên Dận nhưng biết bên trong có người nên không muốn quấy rầy lại trở về." Sợ hắn không tin, lại nói thêm một câu "Lúc nô tì quay về có gặp thái hậu ở bên ngoài."

Hắn khẽ cười một tiếng: "Ngoại trừ mẫu hậu, ngươi còn gặp Dụ thái phi."

Ta kinh hãi, hóa ra hắn biết hết.

Vòng tay ôm ta hơi siết lại, nghe giọng hắn có chút khác lạ: "Suýt nữa thì trẫm không biết ngoài cung Thiên Dận lại náo nhiệt như vậy. Nhưng chẳng ai chịu vào tẩm cung với trẫm!"

Ta biết Dụ thái phi không đi vào là do thái hậu sai người đưa bà về cung Vĩnh Thọ. Ta chỉ ngạc nhiên khi biết thái hậu cũng không đi vào.

Ta chậm rãi vòng lên tay hắn khẽ hỏi: "Hoàng thượng muốn thử gì thái hậu?" Rốt cục vì lý do gì mà khiến cho hắn chẳng để ý đến sức khỏe của mình ngồi ở Lam hồ lạnh giá lâu như thế, ngồi đến khi mình bị bệnh mới chịu. 

Mà thái hậu lại thực sự không đi thăm hắn.

Hắn trầm mặc hồi lâu mới trả lời: "Ngươi sẽ biết rất nhanh."

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét