Thứ Tư, 24 tháng 10, 2012

[Từ thứ nữ đến hoàng hậu] Chương 136 : Nước thuốc thần kỳ


Lại ngước mắt nhìn hắn thì thấy hắn đã không nói thêm gì nữa, tựa cằm vào vai ta ngủ say rồi. Ta mấp máy môi nhưng cuối cùng cũng không gọi hắn. Thấy vẻ mặt của hắn đủ biết hắn mệt thế nào, cứ để hắn nghỉ ngơi đi.

Thế nhưng nghĩ những lời hắn vừa nói ta cũng không ngủ được. Rồi ta lại tự cười mình, có lẽ chỉ là do ta suy nghĩ quá nhiều chứ ý của hắn đơn giản chỉ là dạy ta bắn tên, đơn giản như vậy thôi.

Ta vòng tay ôm hắn thì thấy hắn khẽ nhíu mày mới phát hiện thì ra ta vô ý chạm vào vết thương trên vai hắn. Ta hoảng sợ vội rút tay về. Cũng may hắn không thức giấc, hàng chân mày đang nhíu lại từ từ giãn ra.

Ta khẽ thở dài một tiếng nhắm mắt lại.

Dường như ta thiếp đi trong mơ màng, ngủ được khoảng một canh giờ thì cảm giác người nằm cạnh đã đứng dậy. Ta mở mắt ra, thấy hắn đã ngồi dậy rồi thì kinh ngạc hỏi: "Hoàng thượng, đến giờ nào rồi?"

Hắn cười khẽ một tiếng nói: "Vừa qua giờ dần, trẫm dậy trễ chứ vũ lâm quân đã bắt đầu tập luyện rồi." Hắn nói xong thì đã xoay người xuống giường, lại nói với ta: "Nàng cũng mau dậy đi, chờ trẫm đi kiểm tra một vòng rồi về dẫn nàng đi." Nói dứt lời, hắn cũng không nhìn ta nữa mà đi thẳng ra ngoài.

"Hoàng thượng." Phòng ngoài vọng vào giọng nói của Lý công công, sau đó nghe thấy tiếng chân bước ra.

Xem ra, Lý công công cũng đã dẫn theo người hầu ở bên ngoài từ sớm.

Đợi một lúc thì nghe tiếng động bên ngoài dần dần nhỏ xuống rồi mất hẳn, có lẽ đã đi hết rồi.

Ta ngồi dậy gọi: "Triêu Thần."

Có người bước vào, bức rèm che được nhấc lên nhẹ nhàng lộ ra khuôn mặt Tình Hòa, nàng cười với ta: "Nương nương cũng dậy rồi sao? Để nô tỳ đi gọi người đến hầu hạ nương nương rửa mặt chải đầu."

Ta hơi kinh hãi, vội hỏi: "Triêu Thần đâu? Kêu nàng đến hầu hạ bản cung là được."

Nghe vậy, Tình Hòa dừng bước chân, chần chừ một lúc rồi cuối cùng gật đầu: "Vậy xin nương nương chờ một lát."

Dứt lời, nàng xoay người đi ra ngoài.

Chẳng mấy chốc thì thấy Triêu Thần bưng nước tiến vào.

Ta nghi ngờ nhìn nàng hỏi: "Ngươi cũng biết bản cung không có thói quen để người khác hầu hạ, sao không chờ ở bên ngoài?"

Nàng đặt đồ cầm trên tay xuống mới nói: "Nương nương, vừa rồi hoàng thượng sai nô tỳ đi lấy y phục cho người, vì thế nô tỳ mới vắng mặt."

Ta nhíu mày: "Y phục gì?" Quần áo của ta không phải để trong phòng ở Ngự Túc uyển sao?

Triêu Thần cười nói: "Nương nương, hoàng thượng nói hôm nay muốn dẫn người ra ngoài luyện cung tên, người không biết sao? Vậy là do nô tỳ nhiều chuyện rồi, thì ra hoàng thượng muốn cho người một sự ngạc nhiên vui mừng. Nô tỳ biết sai rồi." Tuy miệng nàng nói biết sai nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười.

Ta mới hơi giật mình, vui vẻ liếc mắt nhìn cung trang bên cạnh. Đúng rồi, hôm nay phải đi tập bắn tên, sao có thể ăn mặc như bình thường chứ? Thì ra hắn đã chuẩn bị chu đáo như vậy. Ta nhìn Triêu Thần nói: "Bản cung biết rồi, ngươi lui xuống trước đi."

"Vâng." Nàng đáp lời rồi liền lui xuống.

Ta bước tới, vừa định đưa tay vào chậu nước thì chợt nhớ tới một chuyện bèn vội xoay người lại đi tới trước bàn trang điểm nhìn mình trong gương rồi ta quay đầu lại, thấy huân hương vẫn đang cháy trong lư hương trong phòng.

Ta đi tới cố ý ghé mặt vào lư hương cho khói bay vào mắt, cảm giác mắt mũi cay xè, nước mắt chảy xuống. Ta cố nháy mắt cho nước mắt chảy xuống má.

Đậy nắp lư hương lại, ta quay người đi tới trước bàn trang điểm rồi giơ tay lên, lau vết nước mắt trên mặt đi. Sau đó ta chăm chú nhìn thì ngạc nhiên nhưng lại cảm thấy an lòng, quả nhiên là không trôi đi.

Trong lòng vui vẻ, như vậy là dù đổ mồ hôi cũng không lo nước thuốc trôi đi sao?

Ta bất giác lấy ra nước thuốc Tô Mộ Hàn cho ta, không sắc không mùi, trong lòng ngày càng tò mò. Hắn rốt cuộc lấy được thứ thần kỳ như vậy từ chỗ nào?

"Nương nương..." Bên ngoài vọng vào tiếng Triêu Thần, hẳn nàng ngạc nhiên khi thấy ta chải dầu rửa mặt quá lâu.

Ta vội nói: "Chờ bản cung một lát." Rồi vội vã rửa mặt chải đầu một hồi mới kêu nàng tiến vào.

Triêu Thần cầm quần áo đi vào, ta liếc mắt nhìn thì thấy nó may bằng tơ lụa thượng hạng, kiểu dáng rất đơn giản, vạt áo vừa vặn, ống tay áo bó lại nên cử động cũng rất thoải mái.

Lúc Triêu Thần giúp ta mặc quần áo, đầu óc ta vẫn còn đang suy nghĩ về nước thuốc mà Tô Mộ Hàn đưa cho ta.

Ta biết, Hạ Hầu Tử Khâm vẫn rất tò mò đối với chuyện của hắn. Mà dường như ta cũng càng thêm hiếu kỳ. Không hiểu tại sao ta càng ngày càng cảm thấy người đã từng là tiên sinh của ta trong ba năm đó cũng không phải là người đơn giản như vậy?

Hắn thực sự chỉ là một thiếu gia nhà giàu sa sút sao? Vậy thì nước thuốc thần kỳ mà hắn cho ta từ đâu mà có?

"Nương nương, nương nương..."

Đột nhiên nghe tiếng Triêu Thần gọi bên tai ta mới chợt hoàn hồn lúng túng hỏi: "Chuyện gì?"

Triêu Thần hơi nhíu mày, khẽ nói: "Nương nương có tâm sự sao? Nô tỳ có hỏi người gì đâu. Hôm nay người ra ngoài cưỡi ngựa bắn tên cùng hoàng thượng, nên cài ít trâm trên đầu thôi."

Ta đáp: "Ừ".

Nàng lại nói: "Nô tỳ gọi người mấy lần mà người không trả lời."

Ta cười một tiếng: "Có lẽ bản cung vui quá vì nghe ngươi nói hoàng thượng dẫn bản cung ta ngoài."

Nàng cũng bật cười nói: "Sớm biết vậy thì nô tỳ nhất định không nói. Nhưng nương nương, nô tỳ cảm thấy bây giờ rất tốt, nô tỳ thấy hoàng thượng cũng rất vui."

Ta cười khẽ không nói, vui là được rồi, không nên nghĩ đến chuyện hồi cung nữa.
Trang điểm xong rồi ta đi ra thì nghe Tình Hòa nói: "Nương nương, đồ ăn sáng đã chuẩn bị xong, người dùng bữa trước đi." Lần này không để ta hỏi mà nàng chủ động nói: "Hoàng thượng không về dùng bữa."

Ta cũng đoán được vì hắn nói muốn đi thị sát, nếu hôm qua có thể ăn tối ở bên đó thì bây giờ không trở về ăn sáng cũng là chuyện bình thường, nghĩ vậy bèn gật đầu, vịn tay Triêu Thần đi tới.

Ăn xong, ngồi một lúc thì nghe tiếng Hạ Hầu Tử Khâm trở về.

Ta đi ra bên ngoài. thấy hắn nhảy xuống ngựa. Hắn ngước mắt lên nhìn thấy ta thì ánh mắt nao nao rồi lập tức cười nói: "Nàng trang điểm thế này thật giống một tiểu nha đầu."

Ta còn đang ngây người thì hắn đã vẫy tay nói với ta: "Đứng ngây ra làm gì, còn không mau qua đây?"

"Nương nương đi mau đi." Triêu Thần đứng bên cạnh cười thúc giục.

Ta cảm thấy hơi ngượng ngùng bước tới thì hắn đã ôm lưng ta xoay người nhảy lên lưng ngựa.

"Ôi." Ta kinh hãi kêu lên, theo phản xạ ôm chặt người hắn nghe giọng nói trầm trầm của hắn: "Nắm chặt. "

Ta chưa kịp phản ứng gì thì đã nghe hắn hét lớn một tiếng, tay kéo cương ngựa siết lại. Con ngựa kia liền phi nhanh tới phía trước. Ta hít một hơi tựa vào ngực hắn.

Hắn muốn ta nắm chắc nhưng ta có kiếm được thứ nào nắm đâu cơ chứ? Hai cánh tay của hắn cẩn thận che chở cho ta nhưng gió thổi ào ào qua mặt lạnh thấu xương đến nỗi khiến cho người ta thở không nổi.

Từ từ bình tĩnh lại ta mới nghe thấy một loạt tiếng vó ngựa vang lên sau lưng. Ta bất giác quay đầu lại thì thấy phía sau có một nhóm người cưỡi ngựa đi theo. Tuy nhiên ta lại không hề thấy Cố Khanh Hằng, trong lòng đang ngạc nhiên thì bỗng nhiên nghe hắn nói: "Đang tìm gì vậy?"

Ta run lên buồn cười nhìn hắn, vì sao ta cảm thấy hắn nhạy cảm vô cùng? Dường như hắn có thể đọc thấu suy nghĩ của ta rất nhanh rồi chặn lại hết những tâm tư đó chẳng sót lại chút nào.

Ta ngước mắt nhìn về phía hắn khẽ hỏi: "Hoàng thượng, chúng ta đi đâu vậy?"

Ta không trả lời câu hỏi của hắn mà nói sang chuyện khác, hắn cũng không muốn làm khó ta, chỉ bình thản nói: "Bãi bắn bia."

Hắn muốn dạy ta bắn tên nên đương nhiên muốn đi đến bãi bắn bia, ta quả là hồ đồ rồi.

Dựa vào lồng ngực rộng lớn của hắn, lắng nghe tiếng hít thở vững vàng mà chẳng biết tại sao ta lại hơi cảm thấy khẩn trương. Con ngựa chạy vào một con đường nhỏ trong rừng, trong phút chốc ánh sáng trở nên ảm đạm. Con ngựa đang chạy tới đột nhiên giật mình hí vang, ta đang kinh hãi thì người ngồi phía sau đột nhiên cười nói: "Vườn Thượng Lâm này còn khá nhiều hung cầm mãnh thú, vừa rồi chẳng qua là một đàn quạ mà thôi.

Trong vườn Thượng Lâm còn có cả chỗ săn bắn thì sao ta lại không biết sẽ có hung cầm mãnh thú chứ? Chẳng qua vừa rồi đột nhiên có một bầy chim bay ra, nhất thời giật mình kinh hãi mà thôi.

Vừa nghĩ vậy thì hai cánh tay hắn đã căng thẳng rồi đột nhiên ghìm cương lại. Đoàn người ngựa đằng sau cũng lập tức ngừng lại, nghe được tiếng vó ngựa nên chắc hẳn họ cũng không ở xa nhưng chẳng nghe thấy tiếng ai nói chuyện.

Ta ngước mắt về phía trước thì thấy chúng ta đã đứng trước bãi bắn bia. Trước mặt là những hàng bia đứng ngay ngắn, dưới ánh nắng sớm thấy rất rõ ràng.

Hắn xoay người xuống ngựa rồi đến đỡ ta. Ta cười cười nhìn hắn rồi cắn răng nhảy xuống. Người ta chạm đất vững vàng nên rốt cuộc cũng không mất mặt. Hắn bất ngờ nhìn ta rồi cười rộ lên.

Đúng lúc này, một người thị vệ chạy tới dâng lên bao đựng tên trong tay nói: "Hoàng thượng."

Hắn gật đầu nhận lấy, lại thấy một người thị vệ khác đưa cung tiễn tới. Hắn đem cất tên vào bao đựng, những mũi tên va chạm nhau phát ra thanh âm nặng nề khiến người nghe cũng thấy căng thẳng tim đập nhanh.

Những mũi tên này chắc hẳn được chế từ huyền thiết nên cứng rắn vô cùng, có thể bắn xuyên tường. 

Thị vệ lui xuống, hắn cầm trường cung trong tay đưa cho ta nói: "Cầm đi."

Ta giơ tay định nhận lấy rồi đột nhiên thu tay lại. Thấy trong mắt hắn lộ ra vẻ nghi hoặc, ta cười nói: "Hoàng thượng muốn dạy thấn thiếp bắn tên nhưng dù sao thần thiếp cũng phải xem tài nghệ của người trước đã, nếu không thần thiếp không học đâu."

Nghe vậy, hắn nao nao nhưng cũng không tức giận mà đắc ý nói: "Muốn khích tướng sao? Được, vậy trẫm sẽ bắn một mũi tên cho nàng thấy." Nói rồi hắn vừa rút một mũi tên ra vừa ném bao đựng tên cho ta.

Ta vội nói: "Hoàng thượng, người bắn giỏi như thế, nếu để người bắn thế này chẳng phải là đã coi thường tài nghệ của người sao?"

Hắn ngoái đầu nhìn về phía ta, lông mày kiếm nheo lại cười hỏi: "Vậy nàng muốn như thế nào?"

Ta chỉ chỉ tay về con ngựa ở đằng sau khẽ nói: "Hoàng thượng, cưỡi ngựa bắn cung được không?"

Hắn đi tới chỗ ta, khẽ nói: "Nàng nghĩ là trẫm không dám sao?" Lúc nói chuyện, ánh mắt hắn liếc nhìn về mấy thị vệ ở phía sau.

Ta bỗng nhiên kinh hãi, đúng rồi, sao ta lại quên đang có nhiều người nhìn như vậy chứ? Ta lặng lẽ nhìn về phía hắn, nếu chẳng may hắn bắn không trúng thì chẳng phải là rất mất thể diện sao? Mặc dù hắn là hoàng đế, tất nhiên không có ai dám nói gì nhưng ta biết, Hạ Hầu Tử Khâm là người cực kỳ coi trọng sĩ diện.

Vừa mới nghĩ vậy thì đã thấy chân hắn cử động rồi nhanh chóng xoay người nhảy lên lưng ngựa, đồng thời cũng kéo ta ta lên cùng. Ta kinh hãi, sợ đến nỗi làm rớt cả bao tên trong tay xuống đất nghe "Bịch" một tiếng.

Hắn cười tà tà nói: "Đứng đó nhìn trẫm bắn không bằng nàng cũng đi trẫm, nàng nhớ mở to mắt mà nhìn nhé không lại bảo trẫm làm điều gì mờ ám!"

Ta hơi giật mình lập tức cười nói: "Cho dù hoàng thượng đùa giỡn nhưng cũng chẳng ai dám nói tiếng nào."

Hắn hừ một tiếng chỉ hỏi: "Xem ra nàng rất thích chế nhạo trẩm nhỉ. Vậy trẫm hỏi nàng, nếu trẫm bắn một mũi tên ở giữa hồng tâm thì nàng sẽ thế nào?"

"Hoàng thượng nói sao?" Ta cười yếu ớt nhìn hắn, ta muốn cười nhạo hắn chỗ nào chứ. Chỉ là ta rất muốn nhìn thấy tư thế oai phong của hắn. Đợi cho tới đầu tháng ba đến thì cũng không biết có thể nhìn thấy rõ hay không chứ bây giờ thì nhiều cơ hội tốt hơn. 

Hắn cắn răng nói: "Vậy cho nợ trước đi."

Nói dứt lời thì bỗng nhiên quất vào mông ngựa làm con ngựa hí vang một tiếng điên cuồng chạy về phía trước. Ta đột nhiên va vào lồng ngực của hắn, muốn kéo cánh tay hắn nhưng lại nhanh chóng thu tay lại. Không nên khiến hắn bắn trượt chứ.

Nghĩ vậy ta bất giác cười khẽ.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét