Thứ Hai, 15 tháng 10, 2012

Từ thứ nữ đến hoàng hậu] Chương 111 : Duy có ngươi là lạnh lùng nhất


Ta chỉ cảm thấy hơi kinh hoảng bèn liều lĩnh bước tới đẩy cửa ra kêu "kẹt" một tiếng...

Cảnh tượng bên ngoài làm cho ta sợ ngây người.

Tất cả cung tỳ thái giám cung Cảnh Thái quỳ đầy trên đất.

Ta còn thấy Lý công công cũng quỳ trên mặt đất.

Hèn gì, ta gọi lớn như thế mà cũng không có ai trả lời. Thảo nào cung Cảnh Thái đột nhiên vắng vẻ giống như cõi chết.

Tất cả đều vì hắn tới, Hạ Hầu Tử Khâm tới.

Ta không biết hắn đứng ở bên ngoài đã bao lâu, cũng không biết vì sao hắn không vào.

Tay ta vẫn còn nắm ở khoen cửa chưa kịp thu về thì đã thấy hắn nhào về phía ta.

"Hoàng thượng!" Ta sợ hãi kêu lên đỡ được hắn.

Cả người nặng nề lui lại vài bước cho đến khi dựa người vào bàn mới có thể đứng được. Mặt của hắn vùi trong cổ ta nóng rực, hắn vẫn còn đang sốt.

Ta lo sợ không yên. Ngày ấy chẳng nhìn đến ta mà đi, thậm chí lúc gặp ta ở cung Hi Ninh cũng chẳng nói lời nào, ngày ấy cũng không quay đầu lại rời khỏi, thậm chí là ở Hi Ninh cung thấy ta cũng không nói lời nào, còn lạnh lùng đi qua ta. Vậy sao hôm nay hắn đang bệnh lại còn đến đây chứ?

Còn không gõ cửa, không đi vào.

Nếu ta ngủ tới sáng thì hắn định đứng bên ngoài một đêm sao?

Rất nhiều câu hỏi tràn lên trong lòng nhưng cuối cùng cũng chẳng có đáp án nào.

Lúc ta hoàn hồn thì không không biết cửa phòng đã bị ai đóng kín.

Còn hắn thì chậm rãi giơ tay lên ôm lấy người ta. Ta chỉ cảm thấy toàn thân chấn động, không biết rốt cuộc hắn muốn thế nào.

"Hoàng thượng..." Ta gọi hắn nhưng hắn lại không trả lời.

Cứ như vậy mà ôm ta, ôm rất lâu mà không nói được lời nào.

Chẳng biết tại sao nhưng ta lại nghĩ hôm nay hắn và Thiên Lục ở Lam hồ có như bây giờ hay không?

Nghĩ đến xuất thần.

Bỗng nhiên hắn đẩy ta ra còn chính mình thì lùi lại vài bước. Ta chỉ thấy bước chân hắn loạng choạng rồi chật vật ngã nhào xuống đất. Ta giật mình, trong mắt ta cho tới bây giờ hắn luôn luôn kiêu ngạo, mặc dù thỉnh thoảng cũng che giấu bớt đi nhưng cũng y như một đứa trẻ làm nũng. Lần đầu tiên ta thấy sự bất lực thế này của hắn.

Ta kinh hãi chạy tới dìu hắn, toàn thân hắn nóng rực, cả tay cũng nóng như thế.

"Hoàng thượng..."

Ta thấy hắn cắn răng, trên trán đầy mồ hôi. Hắn nhất định rất khổ sở.

Ta bất giác giơ tay lên lau mồ hôi trên trán hắn. Lúc đó ta nhớ lại ngày đó ở trong thạch động hắn cũng giơ tay rờ trán ta khẽ cười nói, thì ra bệnh đã sớm khỏi rồi.

Nhưng bệnh của ta ngày ấy không giống như bệnh hắn hôm nay.

"Hoàng thượng." Ta cúi người ôm hắn, vì sao nhìn thấy hắn như vậy trong lòng ta cũng trở nên đau đớn.

Rốt cuộc hắn sao vậy?

Không phải hắn đã cho ta là quân cờ của Cố đại nhân sao? Hắn trách ta cho nên mới chẳng thèm nhìn tới mà rời đi. Nhưng bây giờ vì sao lại muốn đến trong dáng vẻ như vậy chứ?

Hắn nhịch lại gần người ta, hơi thở nóng hổi khẽ nói: "Đầu trẫm choáng váng, đứng không nổi."

Vì thế, lúc ta mở cửa mới nhìn thấy hắn đứng ở cửa sao?

"Không sao, để nô tì đỡ người." Ta cố dắng dùng hết sức kéo hắn lên, để hắn dựa vào người rồi lui lại đỡ hắn lên giường.

Hắn thở hổn hển, nhìn dáng vẻ rất khổ sở. Ta giúp hắn nằm xuống. Hắn nhắm hai mắt lại rồi đột nhiên ho húng hắng, ta vội vỗ nhẹ vào ngực hắn nhưng hắn lại đột nhiên giơ tay lên đẩy tay ta ra.

Ta kinh ngạc nhìn hắn nhưng thấy hắn vẫn nhắm mắt, ho một hồi mới nói: "Trẫm nghĩ, hậu cung của trẫm có nhiều phi tần như vậy nhưng chỉ duy có ngươi là lạnh lùng nhất."

Từ xưa đế vương đều bạc tình, vậy mà hắn lại nói ta lạnh lùng...

"Hoàng thượng..." Ta bước một bước thì thấy hắn giơ tay ngăn ta bước tới, khẽ nói: "Đàn phi, ngươi thật to gan."
Tiếng hắn hói không lớn nhưng không giận mà vẫn uy nghiêm.

Ta hơi run lên vội quỳ xuống trước mặt hắn cúi đầu nói: "Hoàng thượng không nghe nô tì giải thích đã định tội cho nô tỳ, nô tì không phục." Hai tay khẽ nắm chặt lại, ta vẫn chưa có cơ hội giải thích với hắn về việc đó. Hôm nay nếu hắn đã chịu tự mình qua đây thì kỳ thực ta đã biết, hắn muốn cho ta một cơ hội giải thích.

Rốt cục Hạ Hầu Tử Khâm đối với ta không tệ.

Có phải vì hôm nay chỉ duy nhất mình ta không đến cung Thiên Dận thăm hắn mà hắn mới muốn đích thân đến để hỏi ta? Bỗng nhiên ta hơi hối hận, nếu như ta không vừa đến cửa thì đã xoay người đi về, nếu ta đi vào thì hắn cũng không cần nửa đêm chạy tới.

Hắn chống tay đứng dậy, chắc là đầu bị choáng nặng nên cả người hơi lắc lư. Thấy ta quỳ hắn cũng không cho đứng dậy chỉ lạnh lùng nhìn ta cắn răng nói: "Thật ra trẫm muốn xem ngươi giải thích thế nào!"

Ta định nói thì đột nhiên lại nghĩ, hắn muốn ta giải thích nhưng là giải thích cái gì? Giải thích thuốc mỡ trong cung ta từ đâu mà có hay là giải thích vì sao hôm nay ta không đến cung Thiên Dận thăm hắn?

Ôi, Hạ Hầu Tử Khâm quả thật lợi hại, hắn luôn bắt ta phải nói ra từng cái một.

Ta cắn môi nói: "Nô tì có tới cung Thiên Dận nhưng nghe nói An uyển nghi ở trong đó cùng hoàng thượng, nô tì sợ quấy rầy nhã hứng của hoàng thượng nên chỉ có thể đi về." Có điều ta không ngờ tới, An uyển nghi sẽ đi ra nhanh như vậy.

Ta cúi đầu, không dám ngẩng đầu nhìn vào mắt hắn.

Hắn hừ lạnh một tiếng nói: "Nhưng công công của trẫm nói, ngươi và An uyển nghi cùng trở về."

Ta nhắm mắt lại, Lý công công đáng ghét.

Ngoại trừ y ra, ai còn rảnh mà làm việc buồn chán như thế, ở ngoài điện giám thị ta.

Ta cúi đầu chạm đất nói: "Nô tì... Thật sự không ngờ nửa đêm hoàng thượng đang bệnh mà còn tới truy tội nô tỳ. Nô tỳ có tội."

Ta không tới thăm hắn nên hắn tức giận, chẳng qua chuyện mà hắn canh cánh trong lòng tất nhiên là chuyện khác.

Đột nhiên hắn đưa tay tới kéo ta lại, ta bất ngờ không kịp đề phòng nên ngã vào lồng ngực hắn, chỉ thấy hắn nhíu mày giận dữ: "Ngươi thực sự tội ác tày trời, trẫm nên phế bỏ phong hào Đàn phi, biếm người vào lãnh cung!"

Ta đang kinh hãi hắn lại nói: "Đồ trẫm ban cho Cố Địch Vân sao lại ở trong tay ngươi! Ngươi không muốn nói cho trẫm ngươi không có quan hệ gì với Cố gia sao!"

Quan hệ của ta và Cố gia ...

Ta chỉ có thể nói ta và Cố đại nhân không có bất cứ quan hệ nào nhưng lại cùng với con trai ông ta là Cố Khanh Hằng...

Quả nhiên hắn chỉ liếc mắt một cái thì nhìn ra ngay xuất xứ của hộp thuốc mỡ kia.

Vậy nếu như bây giờ ta nói thuốc mỡ là do Thiên Lục đưa hắn sẽ tin sao?

"Khụ khụ..." Hắn ấn ngực rồi lại đột nhiên nặng nề ho khan.

"Hoàng thượng..."

Ta hiểu được hắn đã sớm muốn hỏi ta chuyện này nhưng hắn muốn ta chủ động giải thích cho hắn. Hôm nay hắn mắc bệnh mà chỉ có ta không đến thăm nên mới giận không kìm được mà nửa đêm tới đây.

"Ba năm trước Cố Địch Vân đột nhiên có quan hệ qua lại rất mật thiết với Tang gia, đồng thời trong ba năm đó ông ta thường xuyên ra vào Tang phủ. Tang phủ chẳng qua chỉ là một doanh thương, quả thực trẫm không nghĩ ra Tang gia rốt cuộc có gì mà khiến cho ông ta để mắt đến. Lúc đầu, trẫm còn tưởng rằng Tang lão gia hối lộ ông ta, tận đến khi tuyển tú năm ngoái..."

Ta giật mình nhìn hắn, xem ra hắn hiểu làm hoàng đế thì phải biết rõ ràng chuyện của từng quan viên.

Lần tuyển tú đó, Tang gia có hai danh ngạch, chẳng lẽ hắn còn không nghĩ ra sao? Cố đại nhân nhìn trúng hai tiểu thư Tang gia. Còn có một điều mà Hạ Hầu Tử Khâm vẫn không biết, đó chính là đã từng có tướng sĩ tiên đoán, Tang gia có phượng thân.

Chẳng qua chuyện này bây giờ cũng không nên cho hắn biết.

Hắn thở hổn hển mấy hơi rồi đột nhiên nắm lấy tay của ta, chăm chú nhìn ta nói: "Trẫm còn biết, Tang gia có một tam tiểu thư không ai biết tới!"

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét