Thứ Hai, 15 tháng 10, 2012

Từ thứ nữ đến hoàng hậu] Chương 119 : Còn sống


Một lát sau mới nghe bà nói tiếp nhưng lại hỏi: "Ai gia nghe nói đêm qua hoàng thượng đến cung của ngươi."

Ta nhất thời không kịp phản ứng chỉ có thể đáp: "Vâng."

Bà lại hỏi: "Bệnh hoàng thượng sao rồi?"

Tay nắm bút của ta hơi siết lại khiến một trận đau từ cổ tay truyền tới. Ta biết thái hậu cũng muốn thăm dò ta cho nên trước tiên cảnh cáo ta không được nói hai lời. Có điều hôm qua Hạ Hầu Tử Khâm cũng nói lần này hắn muốn xem thái hậu có thể không mềm lòng hay không.

Ta suy nghĩ không biết nên trả lời thế nào.

Tiếng gõ mõ vẫn đều đều như trước, bà lẩm bẩm: "Sáng nay ai gia nghe nói hoàng thượng vẫn lâm triều, chắc hẳn bệnh của người cũng không nghiêm trọng lắm."

Kỳ thực thái hậu vẫn quan tâm hắn, ta chỉ không biết giữa mẹ con hắn đã xảy ra chuyện gì mà không thỏa hiệp được mà thôi.

Nghĩ vậy ta liền nói: "Sáng nay lúc hoàng thượng rời đi còn phát sốt, Lý công công vẫn muốn hoàng thượng nghỉ ngơi nhưng hoàng thượng nhất định không chịu."

Thái hậu bỗng nhiên ngừng động tác trên tay mở mắt nhìn ta, cau mày nói: "Vậy có tuyên thái y đến xem không?"

Ta vội nói: "Nô tì dậy thì tới cung Hi Ninh ngay nên nô tì không biết việc này."

"Thuốc kia đâu?"

"Đêm qua ho nhiều lắm nên nô tì đã ép người uống chén thuốc ho rồi."

Nghe vậy thái hậu cũng không nói thêm gì nữa. Tiếng gõ mõ kia lần thứ hai vang lên, bà nhắm mắt lại nhưng không lẩm bẩm như trước nữa.

Ta cũng không nói thêm gì, rốt cuộc chuyện này liên quan đến cái gì ta cũng không biết rõ ràng, vì thế ta không thể tự phỏng đoán được.

Suốt buổi chiều cũng không nghe thấy thái hậu nói thêm gì nữa, trên bàn giấy Tuyên Thành bị ta lấy hết tấm này đến tấm khác.

Tận đến qua giờ Thân mới nghe thái hậu thở dài một tiếng để vật trong tay xuống. Ta vội đứng dậy tới đỡ bà, bà cũng không từng quay lại xem ta chép cái gì liền xoay người đi ra luôn.

Ra khỏi hiên các thì thấy một thái giám bước tới nói: "Thái hậu, Cố đại nhân cầu kiến, ở ngoài cung chờ đã lâu."

Ta kinh ngạc nhưng vừa nghĩ lại thì hiểu ngay, Cố Khanh Hằng gặp chuyện lớn như vậy thì cha hắn đến là chuyện bình thường.

Quyến nhi tiến lên đỡ thái hậu, nghe thái hậu nói: "Biết rồi, kêu ông ta vào trong phòng chờ, ai gia đi thay y phục sẽ tới ngay."

"Vâng, nô tài đi ngay." Thái giám khom người lui xuống.

Thái hậu lại nhìn về phía ta nói: "Đàn phi trở lại nghỉ ngơi đi, ngày mai lại tới chỗ ai gia."

"Vâng." Ta gật đầu rồi được Triêu Thần đỡ trở về phòng sưởi phía đông.

Đóng cửa lại Triêu Thần mới vội vã hỏi: "Nương nương, thái hậu có hỏi người chuyện tay bị thương không?"

Ta lắc đầu: "Lúc ta chép kinh văn thái hậu nhìn cũng không nhìn nên ta không nói thì bà cũng không biết." Ta còn chép rất nghiêm chỉnh, chỉ hơi chậm một chút thôi, với lại chữ chép cũng không được đẹp mắt.

Có lẽ Phương Hàm nói rất đúng, thêm một chuyện không bằng bớt đi một chuyện.

Nghe vậy, Triêu Thần mới thoải mái.

Đỡ ta qua bàn bên cạnh ngồi, nàng rót nước giúp ta rồi mới khẽ nói: "Nương nương, nô tỳ cũng mới biết, thì ra thị vệ ban ngày bị bắt kia chính là công tử của Cố đại nhân."

Lời của nàng vừa nói xong ta cả kinh, nước trà trong chén suýt nữa thì trào ra ngoài.

Triêu Thần thở nhẹ một tiếng vội giúp ta bưng chén trà, nàng chỉ cho rằng tay ta không có sức nên mới bị như vậy.

Ta nhìn sang nàng, Cố đại nhân đã chờ khá lâu, như vậy chắc hẳn công công vừa truyền lời cũng đợi một lúc rồi. Nếu Triêu Thần có thể nghe được chút tin tức gì thì cũng là chuyện bình thường.

Đặt chén trà xuống ta khẽ nói: "Không sao."

Nàng lấy khăn bông cẩn thận lau khô nước trà sánh ra trên mặt bàn rồi trở lại đứng cạnh ta.

Ta định hỏi nàng rồi nghĩ tới lời Phương Hàm đã nhắc nhở ta, nàng hi vọng ta không nên xen vào việc này nữa. Nhưng cuối cùng ta cũng nhịn không được.

Ta hít một hơi thật sâu nói: "Bản cung và thái hậu ở hiên các đến xế chiều, Cố đại nhân đợi từ trưa sao?"

Triêu Thần gật đầu nói: "Vâng, lần này Cố công tử xảy ra chuyện, Cố đại nhân lại có mình hắn là con trai. Thái hậu đã niệm tình tha cho hắn nên ông ta tới tạ ơn. Nghe nói vừa phạt xong thì ông ta vội vàng đến nhưng không ngờ thái hậu qua hiên các tụng kinh nên chẳng có ai dám làm phiền, ông ta chỉ có thể chờ mà thôi."

Nghe xong lời của nàng, cuối cùng tâm trạng ta đang căng thẳng cũng thả lỏng một chút.

Một câu của nàng "vừa phạt xong thì ông ta vội vàng đến" đã nói cho ta biết, Cố Khanh Hằng còn sống.

Còn sống...

Nghĩ đến đó ta nhịn không được run lên, ta căn bản không thể tưởng tượng nổi nếu hắn chết đi thì ta phải làm gì bây giờ?

Triêu Thần xoay người, vừa lấy thuốc mỡ xoa cho ta vừa nói: "Nương nương, nô tỳ cho rằng Cố công tử này thật đúng là người si tình. Nghe nói cung tỳ của cung Khánh Vinh đã chết, chỉ cần hắn không nhận thì cũng không phải chịu hình phạt nặng như thế. Nô tỳ còn nghe nói lúc bị đánh hắn cũng không kêu một tiếng. Nếu là người thường chịu tám mươi roi thì sao lại không kêu trời kêu đất chứ?"

Tay ta bỗng nhiên run lên làm đụng tới vết thương khiến ta không khỏi nhíu mày.

Triêu Thần kinh hãi vội quỳ xuống nói: "Nương nương thứ tội, nô tỳ nhất thời lỡ tay."

Kêu nàng đứng lên ta vội hỏi: "Thái hậu không phải hạ lệnh một trăm roi sao? Sao lại biến thành tám mươi roi chứ?"

"Vâng, cũng chẳng biết tại sao hoàng thượng biết việc này nên sai Lý công công đến truyền thánh dụ nói giảm hai mươi roi." Triêu Thần lại cẩn thận từng li từng tí xoa thuốc cho ta.

Thì ra, Hạ Hầu Tử Khâm cũng biết việc này.

Có thể là Cố đại nhân đi cầu xin, vì vậy hắn mới cho Lý công công đến truyền khẩu dụ?

Ta cũng không thể hỏi tình hình của Cố Khanh Hằng nên chỉ dặn nàng: "Sau này đừng nhắc đến chuyện này nữa."

Triêu Thần không nhìn ta, chỉ gật đầu nói: "Vâng, nô tỳ nhớ rồi."

Ta ngồi trong phòng một lát nhưng trong lòng cảm thấy nặng nề bèn cùng Triêu Thần đi ra ngoài.

Ta bất ngờ thấy Thiên Lục ở ngoài cung Hi Ninh.


Sắc mặt của nàng vẫn không tốt như trước, nàng thật đúng là yếu ớt.

Thấy ta ra vẻ mặt của nàng trầm xuống nhưng không hề quên cấp bậc lễ nghĩa chút nào, cúi người hành lễ với ta: "Tần thiếp tham kiến nương nương." Ta chỉ ngạc nhiên là không thấy Cúc Vận.

Ta kêu nàng đứng lên rồi quay đầu lại nói với Triêu Thần: "Ngươi đi theo xa một chút, bản cung nói mấy câu với Tích tần."

"Vâng." Triêu Thần vâng lời liền đi lùi lại.

Ánh mắt Thiên Lục hơi kinh ngạc nhìn ta, ta nói: "Rốt cuộc chuyện hôm nay là do ngay từ đầu ngươi đã tính toán tốt hay là thế nào?"

Nàng cắn răng nói: "Luận về tâm kế sao tần thiếp có thể sánh cùng với nương nương? Bình thường không phải nương nương nhân từ lắm sao mà ngay cả cung tỳ bên cạnh mình cũng chẳng nương tay chút nào! Thật khiến cho tần thiếp thán phục."

Nhìn dáng vẻ cực kỳ căm hận của nàng thì xem ra nàng thực sự không biết.

Ta cười khẽ một tiếng nói: "Nhắc chuyện này, bản cung đích thực còn không bằng Vinh phi cơ? Cung tỳ của bản cung chẳng qua là bị cấm cửa còn cung tỳ của nàng ta thì trực tiếp xử tử đấy!"

Thiên Lục nhất thời nghẹn lời, ta nhìn nàng nói tiếp: "Có điều bản cung không thể nghĩ ra một chuyện, các ngươi không phải là người của Cố đại nhân sao? Tội gì đem tai họa liên lụy tới hắn!"

Nghe ta nhắc đến Cố Khanh Hằng, thân thể mỏng manh của Thiên Lục run lên bần bật, môi nàng cắn chặt lại.

Thấy nàng không nói gì, ta nói vẻ thăm dò: "Mượn tay Cố đại nhân tiến cung rồi bây giờ chẳng lẽ tỷ muội các ngươi muốn qua sông đoạn cầu sao?"

Bằng không ta cũng không nghĩ ra lý do Thiên Phi làm như thế. Cố Khanh Hằng gặp chuyện không may, dù hắn sống hay chết thì tuyệt đối Cố đại nhân sẽ không bỏ qua chuyện này.

Nàng bỗng nhiên trừng mắt nhìn ta, lạnh lùng nói: "Nương nương cho rằng tất cả mọi người đều có lòng dạ ác độc như người sao?"

Ta ngơ ngẩn không hiểu lời của nàng là ý gì thì nghe nàng lại nói: "Người biết rõ nhất ngày xưa lúc ở Tang phủ, Cố thiếu gia đối xử với người thế nào mà?"

Trước sau như một nàng vẫn gọi hắn là Cố thiếu gia.

Nhưng Khanh Hằng đối với ta thế nào sao ta lại không biết chứ? Hắn đối với ta tốt hơn so với bất cứ người nào, hắn đau ta còn đau hơn chính hắn.

Nhưng đối với Thiên Lục trong lòng ta chỉ có sự giận dữ. Ta cười lạnh nói: Ngày xưa Cố thị vệ đối xử với bản cung thế nào, bản cung đã quên rồi. Bản cung chỉ tò mò vì chuyện hôm nay cũng không phải do bản cung lôi hắn vào. " Ta còn nhớ rõ ngày ấy ở trong thạch động, hắn nói với ta, nương nương xin gọi thuộc hạ là Cố thị vệ.

Còn cả câu nói bi thương kia của hắn.

Thuộc hạ tiến cung chỉ là muốn thấy người bình an, không muốn... không muốn ở gần người.

Ta nhớ, vĩnh viễn sẽ nhớ.

Ta càng hiểu rõ ràng minh bạch, bây giờ ta và hắn cách càng xa thì càng tốt cho hắn.

Nàng không thể tin nổi nhìn ta, một lát sau mới run run môi nói: "Vì thế mặc dù hôm nay hắn có mất mạng thì người cũng không chịu mở miệng cầu xin phải không?"

Trong mắt nàng tràn đầy hận thù khiến ta hơi hoảng hốt. Thiên Lục ơi, đây là ngươi đang thăm dò ta hay là gì chứ? Ta đã không còn biết lời nào mới đúng là của nàng.

Ta hơi nghiêng người nói: "Chuyện Cố thị vệ không phải do bản cung gây ra thì việc gì bản cung phải cầu xin, sao Tích tần không đến trách tỷ tỷ của ngươi mà lại hỏi bản cung? Hôm nay không phải Tích tần ngươi đã cầu xin sao? Huống chi, bản cung cho rằng lý do ngươi đưa ra rất xác đáng."

Nàng cười lạnh một tiếng nhưng không hề nói gì.

Một lát sau mới đột nhiên nói: "Nếu vậy thì hôm nay tần thiếp không biết rốt cuộc trong lòng nương nương có cảm xúc gì?"

Ta không hiểu xoay người lại nhìn nàng.

Nàng vừa cười vừa nói: "Cố thiếu gia vì ta mà chịu tội bị phạt, nương nương không ghen sao?"

Ta giật mình, nàng cho rằng Cố Khanh Hằng làm như thế là vì nàng ư?

Trong đầu ta nhớ tới lời thái hậu nói, người khác không biết còn tưởng rằng người tư thông với Cố Khanh Hằng là Tích tần. A, vì thế khiến cho nàng hiểu lầm sao? Ta coi thường nhìn nữ nhân trước mặt, đang định nói thì chợt nghe thấy có tiếng chân bước tới ở phía sau. Ta quay đầu lại thì thấy Cố đại nhân đang xạm mặt đi tới chỗ ta...


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét