Thứ Hai, 15 tháng 10, 2012

Từ thứ nữ đến hoàng hậu] Chương 116 : Một vòng trở lại Cố gia

Diêu phi liếc nhìn sang thái hậu rồi đi tới chỗ Thiên Phi, cúi người đỡ nàng đứng lên nói: "Hay là Vinh phi đứng lên trước đã, bây giờ nàng đang mang long thai, muốn nói gì thì cứ đứng nói. Chẳng qua chỉ là một hộp thuốc có vị thanh lương thôi mà, có gì quan trọng đâu, nàng không cần làm như vậy."

Nàng vừa nói dứt lời thì nghe thái hậu cười nhẹ một tiếng nói: "Ai gia cũng rất tò mò, thuốc mỡ này là hàng cao cấp, một cung tỳ nho nhỏ trong cung ngươi sao lại có chứ ?"

"Thái hậu..." Thiên Phi cúi đầu nói "Việc này thần thiếp căn bản cũng không biết. Vừa rồi có tìm cung ty kia hỏi nhưng ả còn dám nói dối. Thần thiếp phải cho người đánh ả mới chịu khai thật."

"Sao?" Thái hậu nhìn nàng ý bảo nàng nói đi.

Thiên Phi vội nói: "Cung tỳ kia nói, thuốc mỡ này là do một thị vệ trong cung cho ả. Có một lần ả bị thương ở chân nên thị vệ kia mới tặng cho ả. Ả còn nói thị vệ kia có tình ý với ả nên mới tặng cho ả vật quý giá như vậy."

Ta chỉ cảm thấy trái tim bỗng nhiên trầm xuống, nàng nói... thị vệ!

Trong đầu bỗng nhiên hiện lên khôn mặt Cố Khanh Hằng. Chẳng lẽ Thiên Phi muốn...

Bỗng nhiên Thiên Lục đứng dậy kéo ống tay áo Thiên Phi nói: "Tỷ..."

"Không sao, chỉ cần bẩm báo rõ ràng việc này cho thái hậu, thái hậu tự sẽ minh xét ." Thiên Phi cắt ngang lới nói của Thiên Lục.

Trong mắt thái hậu hiện lên một tia khác thường hỏi: "Ngươi nói thị vệ đó là ai?"

Thiên Phi nghiêm mặt nói: "Thần thiếp không biết, cung tỳ trong cung thần thiếp chỉ gọi hắn là 'Cố thị vệ' ."

"Tỷ!" Thiên Lục kinh hãi kêu lên.

Ta nhìn thấy Thiên Phi bỗng nhiên cầm tay nàng, chỉ cần nhìn qua cũng đủ biết nàng đang dùng bao nhiêu sức lực. Nàng không muốn Thiên Lục nói điều gì hết. Nàng phải đem toàn bộ trách nhiệm đẩy lại cho Cố gia. Dù sao, thuốc mỡ này vốn là của Cố phủ nên nàng tin chỉ cần thái hậu nghe được một câu "Cố thị vệ" cũng sẽ cho rằng mọi chuyện là tự nhiên.

Quả là một nước cờ tốt, Cố Khanh Hằng đưa thuốc mỡ cho cung tỳ trong cung Khánh Vinh, cung tỳ kia tặng nàng để lấy lòng, sau đó nàng cho Thiên Lục còn Thiên Lục thì lại cho ta.

Một con đường rất dài mà cuối cùng nàng lại đi vòng về đầu một cách rõ ràng thanh bạch.

Thiên Phi Thiên Phi!

Ta rốt cuộc khiếp sợ nhìn nữ nhân trước mặt, nàng tuyệt đối không thể nghĩ ra phương pháp thông minh như vậy!

Nhưng, nhìn vẻ mặt Thiên Lục thì nhất định nàng không biết được .

Đến tột cùng là ai ở sau lưng giúp nàng?

Ta thấy thái hậu vẫy tay kêu một cung tỳ bước tới nói nhỏ vào tai ả mấy câu, cung tỳ kia gật đầu chạy đi.

Lòng ta trầm xuống, ta biết cung tỳ kia đi làm chuyện gì.

Ta cắn răng, cung tỳ cùng thị vệ tư thông là tội không thể tha thứ.

Ta thực sự không nghĩ ra vì sao Thiên Phi phải làm như vậy, dùng cách như thế để đưa đầu mối về Cố gia chỉ đơn giản là gây rắc rối cho Cố Khanh Hằng. Nàng và Thiên Lục không phải là người của Cố đại nhân sao? Nếu làm vậy thì đối mặt với Cố đại nhân thế nào?

Huống chi, có lẽ nàng còn không biết rằng Hạ Hầu Tử Khâm đã sớm biết tỷ muội các nàng là người của Cố Địch Vân.

Nàng làm như vậy khiến cho người ta có cảm giác nàng đang muốn phủ nhận toàn bộ quan hệ với Cố phủ để chứng tỏ nàng và Thiên Lục đều không phải là người Cố phủ.

Có phải vậy không nhỉ?

Trên mặt Thiên Lục lộ ra vẻ lo lắng còn Thiên Phi thì nhi2nta với vẻ đắc ý. Cung tỳ đi rất nhanh liền trở lại nói khẽ vào tai thái hậu mấy câu. Ta thấy sắc mặt thái hậu thay đổi, phất tay ý bảo nàng đi xuống rồi nhận tiện quay sang Thiên Phi nói: "Việc thị vệ và cung tỳ trong cung tư thông đương nhiên ai gia phải xen vào, nếu như đúng theo lời Vinh phi thì nhất định không thể tha. Vinh phi, ngươi tuyên cung tỳ trong cung ngươi đến đây để ai gia hỏi cho rõ ràng minh bạch!"

Thiên Phi vội nói: "Thái hậu thứ tội, cung tỳ kia không thành thật nên thần thiếp đã sai người đánh ả, không ngờ cơ thể ả yếu ớt nên … nên đã chết rồi. Mong thái hậu trị tội của thần thiếp!" Dứt lời, nàng lại quỳ xuống.

Ta nắm chặt hai tay, thật hay, rõ ràng là nàng muốn chết không có đối chứng đây.

Nhưng, Cố Khanh Hằng thì sao?

Quả nhiên, thái hậu nheo mày lại nhưng cũng không truy cứu trách nhiệm của nàng, chỉ nói: "Người tới, dẫn Cố Khanh Hằng tới đây!"

Trong lòng ta bỗng như bị ai đánh, ta cũng nhìn thấy sắc mặt Thiên Lục càng trắng hơn so với lúc nãy.

Sao ta có thể nghĩ ra đầu tiên Thiên Phi đã khéo léo chuyển sự việc thành thị vệ và cung tỳ tư thông. Chắc hẳn bây giờ thái hậu sớm đã quên lúc trước còn hoài nghi tỷ muội hai người là người của Cố Địch Vân.

Thêm nữa Thiên Phi kéo Cố Khanh Hằng vào nên càng xóa đi hiềm nghi đối với các nàng.

Chuyện cung tỳ và thị vệ tư thong ở hậu cung không nhiều, lần này có trò hay để xem nên mọi người trong phòng người đều lộ ra vẻ mong đợi. Có mấy tần phi biết thân phận của Cố Khanh Hằng nên ngạc nhiên phấn khích không kềm chế được. Phía sau ta đã có những lời bàn luận xôn xao: "Trách không được công tử của Cố đại nhân đang yên lành lại muốn vào cung, thì ra là coi trọng một tiểu cung tỳ!" "Nhưng thật sự Cố công tử kia là người như vậy sao? Chẳng lẽ hắn không biết, tư thông cung tỳ là phải xử tử?"

"Có lẽ, chính là cung tỳ kia giá họa cũng nên."

Ta không nghe lọt một câu, người như không thể đứng thẳng được.

Xử tử hình ư...



Thời gian trôi qua nặng nề, ta có thể nghe tiếng tim mình thảy thình thịch trong ngực.

Cũng không biết đã bao lâu mới nghe bên ngoài có cung tỳ nói: "Thái hậu, Cố thị vệ tới."

"Thuộc hạ tham kiến thái hậu, tham kiến các vị nương nương, tiểu chủ." Giọng hắn bình thản, ta thấy hắn cúi đầu quỳ một chân trên đất, nhìn không rõ nét mặt.

"Cố thị vệ." Thái hậu đứng lên, Diêu phi bước lên phía trước đỡ bà.

Cố Khanh Hằng nói: "Có thuộc hạ. Không biết thái hậu tìm thuộc hạ đến có chuyện gì?"

Thái hậu tiến bước tới đứng trước mặt của hắn nói: "Ai gia nghe nói một chuyện, vì vậy gọi ngươi tới hỏi một chút cho rõ ràng."

Giọng của hắn vẫn bình thản đều đều như trước: "Thái hậu xin cứ hỏi."

Ta thấy Thiên Lục muốn bước tới nhưng bị Thiên Phi chặn lại, chỉ thấy nàng cầm hộp thuốc mỡ đặt trên bàn kia đi tới bên người thái hậu nói: "Thái hậu."

Bà giơ tay lên nhận chiếc hộp kia đưa tới trước mặt hắn nói: "Không biết Cố thị vệ có từng thấy thuốc mỡ này không?"

Ta thấy mắt hắn nhìn vào nắp hộp thuốc mỡ, lòng ta trầm xuống.

Hắn đã ngẩng đầu lên, ánh mắt căng thẳng, bàn tay nắm bội kiếm đột nhiên siết lại nhưng cả người hắn vẫn bất động. Hắn đã biết ta đang có mặt ở đây nhưng cũng chỉ có thể cố gắng không nhìn đến ta.

Ta muốn bước tới thị bị Ngọc tiệp dư bên cạnh kéo ống tay áo lại, nàng cau mày nói: "Nương nương, nếu việc này đã biến thành chuyện cung tỳ và thị vệ tư thông thì người không cần nhúng tay vào." Nàng không biết quan hệ giữa ta và Cố Khanh Hằng, chỉ cho rằng ta muốn quản chuyện này mới định bước tới.

Lúc này nghe Thiên Phi vội vã nói: "Thái hậu, cung tỳ trong cung thần thiếp đã chết, nếu chỉ căn cứ vào một lời nói của Cố thị vệ cũng không thể tin hoàn toàn."

Thiên Phi sợ Cố Khanh Hằng phủ nhận vì nàng biết rõ hộp thuốc kia của Thiên Lục cũng không phải do Cố Khanh Hằng đưa. Còn ta thì lo lắng Cố Khanh Hằng không thấy nắp hộp kia chắc chắn sẽ cho rằng thuốc mỡ này là hộp hắn đưa cho ta. Thái hậu không để ý nàng chỉ hỏi Cố Khanh Hằng: "Ai gia nghe nói, ngươi tặng thuốc mỡ này cho một cung tỳ?"

Hắn cúi đầu xuống, ta chỉ cảm thấy không gian xung quanh chợ trở nên khẩn trương, chỉ đứng thẳng nhìn hắn.

Không nên nhận, Khanh Hằng, không nên nhận...

Ta cắn môi, ta vốn nên nói cho hắn biết, hộp thuốc này căn bản không phải là hộp thuốc hắn đưa cho ta! Nhưng nếu lúc này ta nói ra chuyện đó thì việc thị vệ và tần phi tư thông sẽ không chỉ là vấn đề tội chết nữa mà sẽ liên luỵ rất nhiều người.

"Vâng."

Một chữ đã định.

Cuối cùng hắn thừa nhận.

Nếu không phải bên cạnh ta có ghế tựa thì hẳn ta không đứng thẳng được.

Khanh Hằng, chẳng lẽ ngươi không biết tội tư thông cùng cung tỳ là tội gì sao?

Vì sao, còn nhận?

Trên mặt Thiên Phi lúc đầu hơi kinh ngạc, sau đó thì lộ ra vẻ thỏa mái. Tất nhiên nàng không nghĩ ra vì sao Cố Khanh Hằng lại thừa nhận?

Thái hậu giao hộp thuốc mỡ trên tay cho cung tỳ bên cạnh, trong giọng đã hơi tức giận lạnh lùng nói: "Thật to gan! Tư thông với cung tỳ là tử tội! Ngươi thân là vũ lâm quân mà dám ở trong cung làm ra chuyện như thế, người đâu tới đây —— "

"Thái hậu!" Ta rốt cuộc nhịn không được, bước tới phía trước nói : "Thái hậu xin bớt giận, vừa rồi Vinh phi cũng nói chỉ bằng vào lời của một mình Cố thị vệ cũng không thể tin tưởng hoàn toàn."

Thái hậu ngoái đầu lại liếc nhìn ta một cái, cười lạnh một tiếng nói: "Thế nào, Đàn phi cho là hắn đang bao che cho người nào sao?

Nghe vậy, người ở phía dưới gấp gáp nói: "Thái hậu, thuộc hạ chưa từng muốn che chở ai, việc này là một mình thuộc hạ gây nên. Cũng mong... mong thái hậu buông tha nàng."

Hắn chỉ nói "Nàng", chắc hẳn muốn chỉ cung tỳ kia. Khanh hằng ngốc, hắn căn bản không biết "Nàng" mình đang nói là ai hết! Nhất định hắn nghe thái hậu nói hai chữ "Bao che" nên dưới tình thế cấp bách mới nhận hết tội lỗi về mình. Hắn sợ, việc này có liên quan đến ta!

Ta biết, hắn đang muốn nói cho ta biết ta không nên can dự chuyện này nữa, không nên tự rước họa vào thân.

Khanh Hằng...

Thái hậu lạnh lùng nói: "Ngươi cũng không cần cầu xin giúp người kia. Nếu các ngươi muốn làm một đôi uyên ương cùng sống chết thì hôm nay ai gia thành toàn cho ngươi! Người tới, đưa Cố Khanh Hằng xuống cho ai gia..."

"Thái hậu!" Ngay lập tức một bóng người quỳ xuống trước mặt bà. Ta thấy rõ đó dĩ nhiên là Thiên Lục! Sắc mặt của nàng trắng bệch vội vã nói "Thái hậu xin bớt giận. Cố đại nhân là công thần thiên triều, kính xin thái hậu thủ hạ lưu tình!"

"Thiên Lục!" Thiên Phi trợn to mắt nhìn nàng với vẻ không thể tin nổi, bước tới phía trước kéo nàng nhưng nàng nhất định không chịu đứng dậy.

Mọi người đều kinh hãi, Diêu phi cười yếu ớt nhìn cục diện này. Thái hậu liếc xéo nữ nhân quỳ dưới chân châm chọc nói: "Tích tần làm gì vậy? Người khác không biết còn tưởng rằng người cùng Cố thị vệ tư thông kỳ thực chính là Tích tần ngươi!"

"Thái hậu!" Thiên Phi sợ đến biến sắc, nàng căn bản không nghĩ tới Thiên Lục lại đột nhiên chạy tới rước họa vào thân.

Cố Khanh Hằng cũng biến sắc, trầm giọng nói: "Việc này không quan hệ với Tích tần tiểu chủ, xin thái hậu minh xét."

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét