Lần đầu tiên gặp Thượng Quan Á Đông người nào cũng có cảm giác khó thở.
Vẻ mặt Thượng Quan Á Đông lạnh lùng cao ngạo, từng đường nét trên khuôn mặt đều như được bàn tay điêu khắc tài hoa tạo nên khiến cho người ta ghen tị.
Chiếc kính gọng vàng như càng tôn thêm sự lạnh lẽo của ánh mắt, đặt trên mặt hắn lại vô cùng phù hợp. Trán cao, mũi thẳng, khí chất lạnh lùng, đôi môi bạc càng khiến hắn trở nên khó gần.
Hơn nữa hắn cao tới 1.8m, dáng vóc cao lớn đó khiến cho hắn có phong thái nhìn người ta rất kể cả, như thể kẻ trên nhìn người dưới.
Những người đã từng gặp hắn đều phải dùng cụm từ tự cao tự đại để hình dung con người Thượng Quan Á Đông.
Trên thực tế, Thượng Quan Á Đông là người sáng tạo ra một công ty chuyên kinh doanh chứng khoán ở thị trường nước Mỹ. Hắn cực kỳ giàu có, phạm vi hoạt động kinh doanh trải rộng toàn cầu trong nhiều lĩnh vực. Do đó đương nhiên hắn có đủ tư cách để kiêu ngạo với thiên hạ.
Những người đàn ông khác nhìn Quan Á Đông đều thấy mình thất bại. Chưa một ai có thể thìn thấy sự thua cuộc của hắn, ngay cả hắn cũng chưa từng gặp qua.
Bây giờ là ngoại lệ.
Giờ phút này, Thượng Quan Á Đông đang ngồi nghiêm trang trên ghế sô pha da dê trong một phòng nhỏ ở khách sạn nhìn chăm chú một cô bé năm tuổi.
Lúc nào cũng vậy, trên mặt Thượng Quan Á Đông không biểu lộ chút cảm xúc gì, không ai có thể hiểu được kỳ thực trong lòng hắn đang bất lực không biết nói điều gì.
“Hỉ Nhi, gọi chú đi.” Khang Tú Lan, một phụ nữ trung niên ngồi bên cạnh bé gái khẽ giục.
Mắt Thượng Quan Hỉ Nhi đỏ lên, cả nửa ngày sau nó mới cất giọng nói trong veo như tiếng chim kêu: “Chú.”
Môi dưới Thượng Quan Á Đông miễn cưỡng cử động như thể đáp lại.
Đời này hắn chưa từng nghĩ tới chuyện kết hôn, cũng không có cảm tình với con nít nên không có kinh nghiệm giao tiếp với trẻ con. Thậm chí ngay cả trong mơ hắn cũng chưa từng nghĩ đến trong cuộc sống của mình lại xuất hiện một bé gái.
Cũng tựa như chuyện mà hắn không thể dự đoán được là anh trai hắn mới hơn ba mươi tuổi đã chết.
Bảy ngày trước, anh trai hắn và chị dâu đi du lịch gặp tai nạn xe cộ mà chết, may mắn là họ gửi con gái Thượng Quan Hỉ Nhi ở nhà bạn nên thoát khỏi tai ương.
Mọi chuyện thay đổi, cũng may anh trai hắn đã sớm lập di chúc hy vọng hắn trở thành người giám hộ cho con gái, quản lý toàn bộ tài sản.
Thượng Quan Á Đông nhìn bé gái có khuôn mặt nhỏ nhắn và nét mặt giống anh trai mình, ngực bỗng nhiên thắt lại. Hắn hơi nhếch môi, vẻ mặt càng thêm khó nghĩ khiến người ta cảm thấy xa lạ bội phần.
Khang Tú Lan lén liếc mắt nhìn hắn một cái nhưng không thấy được biểu cảm gì trên mặt hắn, chỉ cảm thấy đôi mắt hắn đeo gọng kính đó so với gió lạnh còn lạnh lùng hơn khiến cho cô bất giác nhíu mày.
Giao Hỉ Nhi cho một người đàn ông như vậy có được không? Cô là chị em kết nghĩa của mẹ Hỉ Nhi, dù thế nào cũng không nhẫn tâm giao cô bé đã mất cả cha lẫn mẹ cho một người đàn ông lạnh lùng như thế.
“Kỳ thật, vợ chồng chúng tôi muốn nhận nuôi Hỉ Nhi......” Khang Tú Lan thử dò hỏi.
“Hỉ Nhi là con gái của anh tôi, anh ấy hy vọng tôi sẽ chăm sóc con bé.” Thượng Quan Á Đông hơi run, đôi mắt sáng rực nhìn thẳng vào Khang Tú Lan.
Khang Tú Lan phát lạnh trong lòng, cô cúi nhìn bé gái đầy lưu luyến.
“Nhưng Hỉ Nhi rất quen thuộc với vợ chồng chúng tôi. Sau khi bố mẹ nó mất, nó vẫn ngủ với tôi.”
“Sớm muộn gì Hỉ Nhi cũng phải thích ứng.” Thượng Quan Á Đông lạnh lùng cắt ngang lời của cô, hắn không nghĩ làm trái nguyện vọng cuối cùng của anh trai với bất kỳ ai.
Thượng Quan Hỉ Nhi không dám nhìn người chú hung dữ đó, một tay túm lấy Tú Lan, đưa ngón tay cái bên kia vào trong miệng.
“Vậy xin hỏi anh định khi nào đưa Hỉ Nhi về nhà?” Khang Tú Lan hỏi thẳng, thầm nghĩ giúp Hỉ Nhi thêm chút nào hay chút nấy.
“Khách sạn chính là nhà của tôi.” Hắn đã ở khách sạn mấy năm, không muốn thay đổi gì cả.
“Khách sạn không phải là nơi có thể chăm sóc nuôi dưỡng tốt cho con bé. So với những đứa trẻ bình thường khác, Hỉ Nhi càng cần cảm giác an toàn hơn. Tôi tin tưởng ba mẹ con bé ở trên trời cũng hy vọng như thế.” Khang Tú Lan cúi đầu nhìn Tiểu Hỉ Nhi, cô rút bàn tay nhỏ bé kia ra, cố gắng không để mắt mình đỏ lên.
Tiểu Hỉ Nhi lại cắn ngón tay. Từ sau khi cha mẹ qua đời, ngón tay Hỉ Nhi đã bị cắn trầy trụa, khắp nơi rớm máu.
Thượng Quan Á Đông nhìn theo ánh mắt Khang Tú Lan, cảm xúc trên mặt bất giác đông cứng lại.
Tay con bé bị cắn đến không một chỗ nào lành lặn!
Một người đàn ông hơn ba mươi tuổi như hắn, đột nhiên nghe tin anh trai mình mất còn mất ngủ vài đêm, huống chi một bé gái mới năm tuổi.
Trong lòng Thượng Quan Á Đông tự nhiên xúc động, hắn ngẩng đầu nhìn Khang Tú Lan nói rất nhanh: “Tôi sẽ mau chóng giải quyết chuyện ăn ở, trong tuần này có thể chuyển tới.”
“Vậy thì hôm nay tôi sẽ giao Hỉ Nhi cho anh.”
Bé gái liều lĩnh chui vào lòng cô nhưng ngoại trừ đôi mắt đỏ hoe, Khang Tú Lan thật sự không thể làm gì khác.“Nhưng tôi sẽ đến thăm Hỉ Nhi thường xuyên.”
“Tôi hy vọng con bé sẽ không học thói quen ỷ lại.” Thượng Quan Á Đông nhíu mày, nghiêm mặt nói.
“Con bé chỉ là một đứa trẻ năm tuổi, anh không cần phải bắt con bé học theo người lớn.” Khang Tú Lan lau nước mắt, giận dữ trừng mắt nhìn Thượng Quan Á Đông.
“Tôi biết nó chỉ mới năm tuổi nên sẽ tìm một cô bảo mẫu có kinh nghiệm chăm sóc nó.” Thượng Quan Á Đông bình thản nói.
Khang Tú Lan muốn phát giận nhưng cô thấy nét mặt cố chấp của người đàn ông này thì biết việc mình có thể làm thật sự là không nhiều lắm. Cho nên, cô cúi đầu ôm gương mặt nhỏ nhắn của Thượng Quan Hỉ Nhi dịu dàng nói: “Hỉ Nhi, hôm qua cô đã nói với con, cô rất muốn ở cùng con nhưng cha mẹ con hy vọng con sẽ ở cùng với chú. Chú sẽ chăm sóc tốt cho con, cô hứa mỗi tuần sẽ đến thăm con ......”
Thượng Quan Hỉ Nhi không đợi cô nói xong liền nắm chặt tay cô, đôi mắt to xinh đẹp ngập đầy nước mắt nhưng lại không dám khóc thành tiếng.
Khang Tú Lan nhìn dáng vẻ con bé cố tỏ ra dũng cảm, nhịn không được mà rớt nước mắt. Thượng Quan Hỉ Nhi cũng vùi mặt vào trong lòng cô òa lên khóc.
“Cô Khang chuyện quan trọng nhất bây giờ là làm cho con bé bình tâm, không phải sao?” Thượng Quan Á Đông cau mày, đưa miếng giấy sang cho cô.
Khang Tú Lan nhận lấy lau nước mắt cho cả hai cô cháu rồi ôm con bé vỗ về một hồi. “Cô phải đi rồi.” Khang Tú Lan khẽ nói rồi từ từ chậm rãi đứng lên.
Thượng Quan Hỉ Nhi kéo tay Tú Lan không được cũng đành phải đứng lên theo. “Hỉ Nhi ngoan, ngồi xuống đi con.” Khang Tú Lan vừa nói vừa liếc nhìn Thượng Quan Á Đông.
Thượng Quan Á Đông đi tới trước mặt Thượng Quan Hỉ Nhi, khom người chìa tay với con bé: “Chú là Thượng Quan Á Đông, em trai của ba con, là chú của con.”
Thượng Quan Hỉ Nhi nhìn Khang Tú Lan, hơi do dự một lúc mới cầm tay hắn.
“Chú rất tiếc chuyện cha mẹ con gặp tai nạn.” Thượng Quan Á Đông còn nói thêm. Khang Tú Lan nghe được vậy suýt nữa thì ngất đi.
“Cái gì là rất tiếc?” Thượng Quan Hỉ Nhi hỏi.
Trong đầu Thượng Quan Á Đông xuất hiện vô số từ ngữ để hình dung, sau đó quyết định đơn giản hóa vấn đề: “Rất tiếc ý là đau khổ. Tóm lại, về sau con sẽ sống với chú.”
“Ba mẹ thật không trở lại sao?” Thượng Quan Hỉ Nhi khẽ hỏi.
“Họ sẽ không trở về. Nhưng chú sẽ dẫn con về nơi trứớc đây ba con ở, ở đó có ảnh và đồ của ba con ngày xưa.” Hắn nói.
Khang Tú Lan nghe vậy mới hơi yên tâm.
“Chú ở với Hỉ Nhi không?” Thượng Quan Hỉ Nhi hỏi.
“Chú sẽ tranh thủ thời gian đến thăm con và tìm cho con một bảo mẫu thật tốt.” Thượng Quan Á Đông vẫn không buông tay con bé.
Thượng Quan Hỉ Nhi nhìn hắn, đột nhiên cảm thấy hắn hơi có điểm giống cha mình liền ngoan ngoãn gật đầu.
“Còn có chuyện gì quan trọng sao?” Thượng Quan Á Đông quay đầu lại nhìn Khang Tú Lan.
Khang Tú Lan lắc đầu, khẽ tạm biệt Thượng Quan Hỉ Nhi rồi đi nhanh ra khỏi phòng khách sạn.
Hy vọng Thượng Quan Á Đông và Hỉ Nhi đều tốt đẹp, dù sao rốt cuộc cô cũng không thể làm thêm gì cho Hỉ Nhi nữa......
Vẻ mặt Thượng Quan Á Đông lạnh lùng cao ngạo, từng đường nét trên khuôn mặt đều như được bàn tay điêu khắc tài hoa tạo nên khiến cho người ta ghen tị.
Chiếc kính gọng vàng như càng tôn thêm sự lạnh lẽo của ánh mắt, đặt trên mặt hắn lại vô cùng phù hợp. Trán cao, mũi thẳng, khí chất lạnh lùng, đôi môi bạc càng khiến hắn trở nên khó gần.
Hơn nữa hắn cao tới 1.8m, dáng vóc cao lớn đó khiến cho hắn có phong thái nhìn người ta rất kể cả, như thể kẻ trên nhìn người dưới.
Những người đã từng gặp hắn đều phải dùng cụm từ tự cao tự đại để hình dung con người Thượng Quan Á Đông.
Trên thực tế, Thượng Quan Á Đông là người sáng tạo ra một công ty chuyên kinh doanh chứng khoán ở thị trường nước Mỹ. Hắn cực kỳ giàu có, phạm vi hoạt động kinh doanh trải rộng toàn cầu trong nhiều lĩnh vực. Do đó đương nhiên hắn có đủ tư cách để kiêu ngạo với thiên hạ.
Những người đàn ông khác nhìn Quan Á Đông đều thấy mình thất bại. Chưa một ai có thể thìn thấy sự thua cuộc của hắn, ngay cả hắn cũng chưa từng gặp qua.
Bây giờ là ngoại lệ.
Giờ phút này, Thượng Quan Á Đông đang ngồi nghiêm trang trên ghế sô pha da dê trong một phòng nhỏ ở khách sạn nhìn chăm chú một cô bé năm tuổi.
Lúc nào cũng vậy, trên mặt Thượng Quan Á Đông không biểu lộ chút cảm xúc gì, không ai có thể hiểu được kỳ thực trong lòng hắn đang bất lực không biết nói điều gì.
“Hỉ Nhi, gọi chú đi.” Khang Tú Lan, một phụ nữ trung niên ngồi bên cạnh bé gái khẽ giục.
Mắt Thượng Quan Hỉ Nhi đỏ lên, cả nửa ngày sau nó mới cất giọng nói trong veo như tiếng chim kêu: “Chú.”
Môi dưới Thượng Quan Á Đông miễn cưỡng cử động như thể đáp lại.
Đời này hắn chưa từng nghĩ tới chuyện kết hôn, cũng không có cảm tình với con nít nên không có kinh nghiệm giao tiếp với trẻ con. Thậm chí ngay cả trong mơ hắn cũng chưa từng nghĩ đến trong cuộc sống của mình lại xuất hiện một bé gái.
Cũng tựa như chuyện mà hắn không thể dự đoán được là anh trai hắn mới hơn ba mươi tuổi đã chết.
Bảy ngày trước, anh trai hắn và chị dâu đi du lịch gặp tai nạn xe cộ mà chết, may mắn là họ gửi con gái Thượng Quan Hỉ Nhi ở nhà bạn nên thoát khỏi tai ương.
Mọi chuyện thay đổi, cũng may anh trai hắn đã sớm lập di chúc hy vọng hắn trở thành người giám hộ cho con gái, quản lý toàn bộ tài sản.
Thượng Quan Á Đông nhìn bé gái có khuôn mặt nhỏ nhắn và nét mặt giống anh trai mình, ngực bỗng nhiên thắt lại. Hắn hơi nhếch môi, vẻ mặt càng thêm khó nghĩ khiến người ta cảm thấy xa lạ bội phần.
Khang Tú Lan lén liếc mắt nhìn hắn một cái nhưng không thấy được biểu cảm gì trên mặt hắn, chỉ cảm thấy đôi mắt hắn đeo gọng kính đó so với gió lạnh còn lạnh lùng hơn khiến cho cô bất giác nhíu mày.
Giao Hỉ Nhi cho một người đàn ông như vậy có được không? Cô là chị em kết nghĩa của mẹ Hỉ Nhi, dù thế nào cũng không nhẫn tâm giao cô bé đã mất cả cha lẫn mẹ cho một người đàn ông lạnh lùng như thế.
“Kỳ thật, vợ chồng chúng tôi muốn nhận nuôi Hỉ Nhi......” Khang Tú Lan thử dò hỏi.
“Hỉ Nhi là con gái của anh tôi, anh ấy hy vọng tôi sẽ chăm sóc con bé.” Thượng Quan Á Đông hơi run, đôi mắt sáng rực nhìn thẳng vào Khang Tú Lan.
Khang Tú Lan phát lạnh trong lòng, cô cúi nhìn bé gái đầy lưu luyến.
“Nhưng Hỉ Nhi rất quen thuộc với vợ chồng chúng tôi. Sau khi bố mẹ nó mất, nó vẫn ngủ với tôi.”
“Sớm muộn gì Hỉ Nhi cũng phải thích ứng.” Thượng Quan Á Đông lạnh lùng cắt ngang lời của cô, hắn không nghĩ làm trái nguyện vọng cuối cùng của anh trai với bất kỳ ai.
Thượng Quan Hỉ Nhi không dám nhìn người chú hung dữ đó, một tay túm lấy Tú Lan, đưa ngón tay cái bên kia vào trong miệng.
“Vậy xin hỏi anh định khi nào đưa Hỉ Nhi về nhà?” Khang Tú Lan hỏi thẳng, thầm nghĩ giúp Hỉ Nhi thêm chút nào hay chút nấy.
“Khách sạn chính là nhà của tôi.” Hắn đã ở khách sạn mấy năm, không muốn thay đổi gì cả.
“Khách sạn không phải là nơi có thể chăm sóc nuôi dưỡng tốt cho con bé. So với những đứa trẻ bình thường khác, Hỉ Nhi càng cần cảm giác an toàn hơn. Tôi tin tưởng ba mẹ con bé ở trên trời cũng hy vọng như thế.” Khang Tú Lan cúi đầu nhìn Tiểu Hỉ Nhi, cô rút bàn tay nhỏ bé kia ra, cố gắng không để mắt mình đỏ lên.
Tiểu Hỉ Nhi lại cắn ngón tay. Từ sau khi cha mẹ qua đời, ngón tay Hỉ Nhi đã bị cắn trầy trụa, khắp nơi rớm máu.
Thượng Quan Á Đông nhìn theo ánh mắt Khang Tú Lan, cảm xúc trên mặt bất giác đông cứng lại.
Tay con bé bị cắn đến không một chỗ nào lành lặn!
Một người đàn ông hơn ba mươi tuổi như hắn, đột nhiên nghe tin anh trai mình mất còn mất ngủ vài đêm, huống chi một bé gái mới năm tuổi.
Trong lòng Thượng Quan Á Đông tự nhiên xúc động, hắn ngẩng đầu nhìn Khang Tú Lan nói rất nhanh: “Tôi sẽ mau chóng giải quyết chuyện ăn ở, trong tuần này có thể chuyển tới.”
“Vậy thì hôm nay tôi sẽ giao Hỉ Nhi cho anh.”
Bé gái liều lĩnh chui vào lòng cô nhưng ngoại trừ đôi mắt đỏ hoe, Khang Tú Lan thật sự không thể làm gì khác.“Nhưng tôi sẽ đến thăm Hỉ Nhi thường xuyên.”
“Tôi hy vọng con bé sẽ không học thói quen ỷ lại.” Thượng Quan Á Đông nhíu mày, nghiêm mặt nói.
“Con bé chỉ là một đứa trẻ năm tuổi, anh không cần phải bắt con bé học theo người lớn.” Khang Tú Lan lau nước mắt, giận dữ trừng mắt nhìn Thượng Quan Á Đông.
“Tôi biết nó chỉ mới năm tuổi nên sẽ tìm một cô bảo mẫu có kinh nghiệm chăm sóc nó.” Thượng Quan Á Đông bình thản nói.
Khang Tú Lan muốn phát giận nhưng cô thấy nét mặt cố chấp của người đàn ông này thì biết việc mình có thể làm thật sự là không nhiều lắm. Cho nên, cô cúi đầu ôm gương mặt nhỏ nhắn của Thượng Quan Hỉ Nhi dịu dàng nói: “Hỉ Nhi, hôm qua cô đã nói với con, cô rất muốn ở cùng con nhưng cha mẹ con hy vọng con sẽ ở cùng với chú. Chú sẽ chăm sóc tốt cho con, cô hứa mỗi tuần sẽ đến thăm con ......”
Thượng Quan Hỉ Nhi không đợi cô nói xong liền nắm chặt tay cô, đôi mắt to xinh đẹp ngập đầy nước mắt nhưng lại không dám khóc thành tiếng.
Khang Tú Lan nhìn dáng vẻ con bé cố tỏ ra dũng cảm, nhịn không được mà rớt nước mắt. Thượng Quan Hỉ Nhi cũng vùi mặt vào trong lòng cô òa lên khóc.
“Cô Khang chuyện quan trọng nhất bây giờ là làm cho con bé bình tâm, không phải sao?” Thượng Quan Á Đông cau mày, đưa miếng giấy sang cho cô.
Khang Tú Lan nhận lấy lau nước mắt cho cả hai cô cháu rồi ôm con bé vỗ về một hồi. “Cô phải đi rồi.” Khang Tú Lan khẽ nói rồi từ từ chậm rãi đứng lên.
Thượng Quan Hỉ Nhi kéo tay Tú Lan không được cũng đành phải đứng lên theo. “Hỉ Nhi ngoan, ngồi xuống đi con.” Khang Tú Lan vừa nói vừa liếc nhìn Thượng Quan Á Đông.
Thượng Quan Á Đông đi tới trước mặt Thượng Quan Hỉ Nhi, khom người chìa tay với con bé: “Chú là Thượng Quan Á Đông, em trai của ba con, là chú của con.”
Thượng Quan Hỉ Nhi nhìn Khang Tú Lan, hơi do dự một lúc mới cầm tay hắn.
“Chú rất tiếc chuyện cha mẹ con gặp tai nạn.” Thượng Quan Á Đông còn nói thêm. Khang Tú Lan nghe được vậy suýt nữa thì ngất đi.
“Cái gì là rất tiếc?” Thượng Quan Hỉ Nhi hỏi.
Trong đầu Thượng Quan Á Đông xuất hiện vô số từ ngữ để hình dung, sau đó quyết định đơn giản hóa vấn đề: “Rất tiếc ý là đau khổ. Tóm lại, về sau con sẽ sống với chú.”
“Ba mẹ thật không trở lại sao?” Thượng Quan Hỉ Nhi khẽ hỏi.
“Họ sẽ không trở về. Nhưng chú sẽ dẫn con về nơi trứớc đây ba con ở, ở đó có ảnh và đồ của ba con ngày xưa.” Hắn nói.
Khang Tú Lan nghe vậy mới hơi yên tâm.
“Chú ở với Hỉ Nhi không?” Thượng Quan Hỉ Nhi hỏi.
“Chú sẽ tranh thủ thời gian đến thăm con và tìm cho con một bảo mẫu thật tốt.” Thượng Quan Á Đông vẫn không buông tay con bé.
Thượng Quan Hỉ Nhi nhìn hắn, đột nhiên cảm thấy hắn hơi có điểm giống cha mình liền ngoan ngoãn gật đầu.
“Còn có chuyện gì quan trọng sao?” Thượng Quan Á Đông quay đầu lại nhìn Khang Tú Lan.
Khang Tú Lan lắc đầu, khẽ tạm biệt Thượng Quan Hỉ Nhi rồi đi nhanh ra khỏi phòng khách sạn.
Hy vọng Thượng Quan Á Đông và Hỉ Nhi đều tốt đẹp, dù sao rốt cuộc cô cũng không thể làm thêm gì cho Hỉ Nhi nữa......