Hắn định cất ngọc bội vào thì ta vội đoạt lại nói: "Nếu tua cờ này đã bị hỏng thì để thần thiếp đổi rồi người hãy trả lại." Dứt lời, ta cũng không chờ hắn nói bèn đứng lên đi ra ngoài gọi: "Khởi Tuyết".
"Có nô tỳ." Khởi Tuyết đi đến.
Ta đưa ngọc bội cho nàng nói: "Ngươi đi xuống kiếm tua cờ khác thay cho ngọc bội này rồi mang tới đây."
Nàng cẩn thận nhận lấy gật đầu nói: "Vâng, nô tỳ đi làm ngay."
Lúc nàng đi ra, ta cảm thấy người phía sau cũng đứng lên nói: "Trẫm thấy cung tỳ này lạ mặt, sao, cung tỳ của nàng đâu?"
Ta nghĩ chắc hắn hỏi Vãn Lương bèn cười bình thản nói: "Phạm lỗi, bị thần thiếp phạt ra ngoài rồi."
"Gì cơ?" Lông mày của hắn nheo lại nói trêu tức: "Trẫm cảm thấy nàng đâu có phải loại người như vậy nhỉ."
"Loại người như thế nào?" Ta nghiêng đầu hỏi hắn.
Hắn lại chỉ cười không nói.
Một lát sau hắn nằm xuống kéo ta lại nói: "Cho tới bây giờ trẫm chưa từng lật bài tử của nàng, nàng có nghĩ ngợi gì không?"
Ta khẽ giật mình, đang vui vẻ sao hắn lại nhắc đến chuyện này? Lại còn hỏi ta có nghĩ ngợi gì không nữa. Nói thật, ta cũng chưa từng nghĩ đến chuyện này.
Không thấy ta nói gì hắn lại nói: "Mẫu hậu tìm nàng mấy lần, là vì chuyện gì vậy?"
Thì ra hắn đều biết hết.
Ta nghĩ đi nghĩ lại, hắn không cho rằng ta là người của thái hậu chứ? Ta ngước mắt nhìn hắn, thấy hắn đang nhìn thẳng ta, chờ ta trả lời. Ta ngẫm nghĩ rồi thành thật trả lời: "Thái hậu nói, chúng thần thiếp có trách nhiệm sinh con nối dõi cho nhà Hạ Hầu, thái hậu hi vọng hậu cung sẽ có thêm nhiều con trẻ."
"Con trẻ." Hắn cười một tiếng tới sát gần ta hỏi: "Trẫm chỉ hỏi nàng, nàng thích không?"
Ta hơi giật mình, vấn đề này dường như ta chưa từng nghĩ tới. Sao tự nhiên lại hỏi ta thích hay không?
Ta lúng túng hỏi lại: "Sao đột nhiên hoàng thượng lại hỏi chuyện này?"
"Trẫm chỉ..." Hắn khẽ ho một tiếng nhưng lại không tiếp tục nói mà đổi đề tài: "Phải chờ tới mùng chín tháng ba mới trở lại vườn Thượng Lâm."
Thay đề tài quá nhanh khiến ta phản ứng không kịp, một lát sau mới cúi đầu vâng dạ.
Ta lại nhìn hắn, hắn cũng không nói thêm gì nữa.
Ta chợt nhớ tới lời hắn đã nói, hắn nói không thích nữ nhân quá yếu đuối, vì thế mới chịu dạy ta bắn tên. Mùng chín tháng ba này đi vườn Thượng Lâm sẽ có một cuộc săn bắn long trọng.
Mặc dù Diêu phi xuất thân tướng môn nhưng bây giờ nàng ta đang mang long thai nên hoạt động quá nhiều sẽ không tốt. Thiên Phi thì càng không cần nhắc tới. Do đó các nàng sẽ chỉ có thể ngồi ở xa mà nhìn thôi.
Phương Hàm đã nói, nữ nhân ở hậu cung nếu như muốn vĩnh viễn đứng ở thế bất bại thì nhất định phải hoàng tử. Nhưng bây giờ ta lại cảm thấy, có lúc có đứa bé cũng chưa chắc sẽ là chuyện tốt.
Ta hơi mím môi cười.
Nghe thấy ta cười, hắn hỏi: "Cười gì vậy? Trẫm phát hiện nàng rất thích cười."
Ta ngước mắt nhìn hắn, hắn cũng đang cười. Ta kế sát hắn khẽ hỏi: "Chằng qua thần thiếp nhớ tới chuyện hoàng thượng vừa hỏi thần thiếp, thần thiếp cũng muốn hỏi hoàng thượng, người thích con trẻ không?"
Hắn bị ta hỏi thì ngẩn ra, trầm mặc chốc lát mới nói: "Với trẫm, có con là trách nhiệm. Cũng rất mong chờ." Lúc hắn nói lời này không hề nhìn ta, ánh mắt chăm chú nhìn bức màn đang lay động khiến người ta có cảm giác trống vắng không thể ta.
Ta cẩn thận nhắc lại lời của hắn.
Hắn làm đế vương nên đương nhiên phải rải đều mưa móc cho tần phi hậu cung. Đó là trách nhiệm. Cho dù ngôi vị hoàng đế của hắn là mệnh trời thì cũng vẫn cần chu toàn cho tất cả các phi tần để củng cố thế lực nhà Hạ Hầu.
Còn sự chờ mong trong lời hắn...
Nếu như ta hiểu không sai thì đó chính là hắn chờ mong đứa con của người hắn yêu thương.
Phải không Hạ Hầu Tử Khâm?
Ta nhìn hắn nhưng không hỏi những lời này.
Thế nhưng trong lòng ta tự nói với mình, đúng vậy, nhất định là như thế.
Hắn yêu Phất Hi nhưng Phất Hi sớm đã qua đời. Vậy thì hắn còn chờ mong đứa bé của ai?
Ta đang nghĩ ngợi thì bỗng nhiên lại nghe hắn nói: "Từ trước đến nay, trong hậu cung này trùng trùng nguy hiểm. Trẫm đương nhiên lo lắng..." Lúc hắn nói chuyện, đôi mắt chăm chú nhìn ta.
Sao ta lại không biết hắn lo lắng chuyện gì chứ.
Chỉ là ta lại bỗng nhiên tới Phất Hi, nghe nói khi chết nàng cũng đang mang long thai. Ta tin là Hạ Hầu Tử Khâm cũng hiểu rõ như ta, những nữ nhân chốn hậu cung dù có được bao nhiêu ân sủng, bao nhiêu hào quang thì cũng đồng thời phải đối diện với bây nhiêu nguy hiểm.
Bây giờ trong hậu cung thiên triều, Thiên Phi và Diêu phi đều mang long thai, ta biết rõ có rất nhiều ánh mắt đang theo sát các nàng.
"Cho dù chỉ là trách nhiệm, trẫm cũng không hi vọng bọn họ bị thương tổn." Lần này, hắn nói rõ ràng tâm sự trong lòng.
Ta giật mình.
Ngọc tiệp dư đã nhắc nhở ta, ngàn vạn lần không được đụng đến Thiên Phi. Còn lúc này hắn lại có thể nói rõ ràng như thế với ta. Ta chợt hiểu rằng, dường như hắn sợ chính ta sẽ động thủ hơn là những đứa bé kia gặp chuyện không may.
Vì thế, hắn mới chịu nói ra vội vàng như vậy.
Trong lòng ta cảm động, ta hiểu ý tứ của hắn.
Cười một tiếng ta nói: "Hoàng thượng yên tâm, thần thiếp tuyệt đối không làm chuyện như vậy." Mặc dù ta ghét Thiên Phi, nhưng ngay từ đầu ta đã nói, ta chưa bao giờ nghĩ tới chuyện hại con của nàng.
Hắn giơ tay lên, chậm rãi chạm nhẹ vào gương mặt ta cười nhẹ : "Trẫm biết." Lúc hắn nói lời này có vẻ hài lòng khác lạ.
Ta còn định nói gì đó thì hắn đã nằm thẳng, khẽ nhắm hai mắt nói: "Trẫm ngủ một chút."
Ta mới kịp phản ứng vội dạ. Hắn buông tay ôm tay của ta ra rồi nghiêng người vào trong. Ta giúp hắn đắp chăn, nghĩ nghĩ rồi đứng lên. Chút nữa Triêu Thần và Khởi Tuyết về sẽ gọi ta nên ta chờ sẵn để khỏi làm hắn thức giấc.
Hắn cũng không gọi ta lại, ta bèn xoay người đi ra ngoài.
"Có nô tỳ." Khởi Tuyết đi đến.
Ta đưa ngọc bội cho nàng nói: "Ngươi đi xuống kiếm tua cờ khác thay cho ngọc bội này rồi mang tới đây."
Nàng cẩn thận nhận lấy gật đầu nói: "Vâng, nô tỳ đi làm ngay."
Lúc nàng đi ra, ta cảm thấy người phía sau cũng đứng lên nói: "Trẫm thấy cung tỳ này lạ mặt, sao, cung tỳ của nàng đâu?"
Ta nghĩ chắc hắn hỏi Vãn Lương bèn cười bình thản nói: "Phạm lỗi, bị thần thiếp phạt ra ngoài rồi."
"Gì cơ?" Lông mày của hắn nheo lại nói trêu tức: "Trẫm cảm thấy nàng đâu có phải loại người như vậy nhỉ."
"Loại người như thế nào?" Ta nghiêng đầu hỏi hắn.
Hắn lại chỉ cười không nói.
Một lát sau hắn nằm xuống kéo ta lại nói: "Cho tới bây giờ trẫm chưa từng lật bài tử của nàng, nàng có nghĩ ngợi gì không?"
Ta khẽ giật mình, đang vui vẻ sao hắn lại nhắc đến chuyện này? Lại còn hỏi ta có nghĩ ngợi gì không nữa. Nói thật, ta cũng chưa từng nghĩ đến chuyện này.
Không thấy ta nói gì hắn lại nói: "Mẫu hậu tìm nàng mấy lần, là vì chuyện gì vậy?"
Thì ra hắn đều biết hết.
Ta nghĩ đi nghĩ lại, hắn không cho rằng ta là người của thái hậu chứ? Ta ngước mắt nhìn hắn, thấy hắn đang nhìn thẳng ta, chờ ta trả lời. Ta ngẫm nghĩ rồi thành thật trả lời: "Thái hậu nói, chúng thần thiếp có trách nhiệm sinh con nối dõi cho nhà Hạ Hầu, thái hậu hi vọng hậu cung sẽ có thêm nhiều con trẻ."
"Con trẻ." Hắn cười một tiếng tới sát gần ta hỏi: "Trẫm chỉ hỏi nàng, nàng thích không?"
Ta hơi giật mình, vấn đề này dường như ta chưa từng nghĩ tới. Sao tự nhiên lại hỏi ta thích hay không?
Ta lúng túng hỏi lại: "Sao đột nhiên hoàng thượng lại hỏi chuyện này?"
"Trẫm chỉ..." Hắn khẽ ho một tiếng nhưng lại không tiếp tục nói mà đổi đề tài: "Phải chờ tới mùng chín tháng ba mới trở lại vườn Thượng Lâm."
Thay đề tài quá nhanh khiến ta phản ứng không kịp, một lát sau mới cúi đầu vâng dạ.
Ta lại nhìn hắn, hắn cũng không nói thêm gì nữa.
Ta chợt nhớ tới lời hắn đã nói, hắn nói không thích nữ nhân quá yếu đuối, vì thế mới chịu dạy ta bắn tên. Mùng chín tháng ba này đi vườn Thượng Lâm sẽ có một cuộc săn bắn long trọng.
Mặc dù Diêu phi xuất thân tướng môn nhưng bây giờ nàng ta đang mang long thai nên hoạt động quá nhiều sẽ không tốt. Thiên Phi thì càng không cần nhắc tới. Do đó các nàng sẽ chỉ có thể ngồi ở xa mà nhìn thôi.
Phương Hàm đã nói, nữ nhân ở hậu cung nếu như muốn vĩnh viễn đứng ở thế bất bại thì nhất định phải hoàng tử. Nhưng bây giờ ta lại cảm thấy, có lúc có đứa bé cũng chưa chắc sẽ là chuyện tốt.
Ta hơi mím môi cười.
Nghe thấy ta cười, hắn hỏi: "Cười gì vậy? Trẫm phát hiện nàng rất thích cười."
Ta ngước mắt nhìn hắn, hắn cũng đang cười. Ta kế sát hắn khẽ hỏi: "Chằng qua thần thiếp nhớ tới chuyện hoàng thượng vừa hỏi thần thiếp, thần thiếp cũng muốn hỏi hoàng thượng, người thích con trẻ không?"
Hắn bị ta hỏi thì ngẩn ra, trầm mặc chốc lát mới nói: "Với trẫm, có con là trách nhiệm. Cũng rất mong chờ." Lúc hắn nói lời này không hề nhìn ta, ánh mắt chăm chú nhìn bức màn đang lay động khiến người ta có cảm giác trống vắng không thể ta.
Ta cẩn thận nhắc lại lời của hắn.
Hắn làm đế vương nên đương nhiên phải rải đều mưa móc cho tần phi hậu cung. Đó là trách nhiệm. Cho dù ngôi vị hoàng đế của hắn là mệnh trời thì cũng vẫn cần chu toàn cho tất cả các phi tần để củng cố thế lực nhà Hạ Hầu.
Còn sự chờ mong trong lời hắn...
Nếu như ta hiểu không sai thì đó chính là hắn chờ mong đứa con của người hắn yêu thương.
Phải không Hạ Hầu Tử Khâm?
Ta nhìn hắn nhưng không hỏi những lời này.
Thế nhưng trong lòng ta tự nói với mình, đúng vậy, nhất định là như thế.
Hắn yêu Phất Hi nhưng Phất Hi sớm đã qua đời. Vậy thì hắn còn chờ mong đứa bé của ai?
Ta đang nghĩ ngợi thì bỗng nhiên lại nghe hắn nói: "Từ trước đến nay, trong hậu cung này trùng trùng nguy hiểm. Trẫm đương nhiên lo lắng..." Lúc hắn nói chuyện, đôi mắt chăm chú nhìn ta.
Sao ta lại không biết hắn lo lắng chuyện gì chứ.
Chỉ là ta lại bỗng nhiên tới Phất Hi, nghe nói khi chết nàng cũng đang mang long thai. Ta tin là Hạ Hầu Tử Khâm cũng hiểu rõ như ta, những nữ nhân chốn hậu cung dù có được bao nhiêu ân sủng, bao nhiêu hào quang thì cũng đồng thời phải đối diện với bây nhiêu nguy hiểm.
Bây giờ trong hậu cung thiên triều, Thiên Phi và Diêu phi đều mang long thai, ta biết rõ có rất nhiều ánh mắt đang theo sát các nàng.
"Cho dù chỉ là trách nhiệm, trẫm cũng không hi vọng bọn họ bị thương tổn." Lần này, hắn nói rõ ràng tâm sự trong lòng.
Ta giật mình.
Ngọc tiệp dư đã nhắc nhở ta, ngàn vạn lần không được đụng đến Thiên Phi. Còn lúc này hắn lại có thể nói rõ ràng như thế với ta. Ta chợt hiểu rằng, dường như hắn sợ chính ta sẽ động thủ hơn là những đứa bé kia gặp chuyện không may.
Vì thế, hắn mới chịu nói ra vội vàng như vậy.
Trong lòng ta cảm động, ta hiểu ý tứ của hắn.
Cười một tiếng ta nói: "Hoàng thượng yên tâm, thần thiếp tuyệt đối không làm chuyện như vậy." Mặc dù ta ghét Thiên Phi, nhưng ngay từ đầu ta đã nói, ta chưa bao giờ nghĩ tới chuyện hại con của nàng.
Hắn giơ tay lên, chậm rãi chạm nhẹ vào gương mặt ta cười nhẹ : "Trẫm biết." Lúc hắn nói lời này có vẻ hài lòng khác lạ.
Ta còn định nói gì đó thì hắn đã nằm thẳng, khẽ nhắm hai mắt nói: "Trẫm ngủ một chút."
Ta mới kịp phản ứng vội dạ. Hắn buông tay ôm tay của ta ra rồi nghiêng người vào trong. Ta giúp hắn đắp chăn, nghĩ nghĩ rồi đứng lên. Chút nữa Triêu Thần và Khởi Tuyết về sẽ gọi ta nên ta chờ sẵn để khỏi làm hắn thức giấc.
Hắn cũng không gọi ta lại, ta bèn xoay người đi ra ngoài.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét