Thứ Bảy, 15 tháng 9, 2012

[Từ thứ nữ đến hoàng hậu] Chương 30 : Phương Hàm cô cô


Các tú nữ đều được bố trí ở Tương Tú viện. Nghe nói ba ngày sau tuyển tú mới chính thức bắt đầu.

Các mama sẽ dạy các tú nữ cung quy trong thời gian này. Ngôn ngữ, hành vi, trật tự, người nào cũng phải tuân theo. Về phần kết quả, ai có thể lọt vào mắt xanh của hoàng đế đều phải dựa vào bản lĩnh của chính mình.

Ngồi trong tiểu viện cùng bọn nha đầu, ta tiện tay bẻ mấy nhành cây, trong lòng thầm nghĩ mấy mama bất quá chỉ là mượn cớ dạy dỗ chứ thực ra muốn nhân cơ hội này kiếm chút tiền bất hợp pháp mà thôi.

Các tú nữ này, ai lại không muốn tạo mối quan hệ tốt với các thái giám, mama. Tất cả đều trông ngóng trong đợt tuyển tú 3 ngày sau quan hệ đó phát huy tác dụng nên cho dù chỉ là chút ít cũng dốc hết sức ra làm.

Tuy nhiên chuyện này cũng chẳng đến lượt ta lo. Chắc hẳn trước khi Thiên Phi và Thiên Lục tiến cung, cha và Cố đại nhân cũng đã lo liệu chu toàn.

Vứt cành cây kia đi, ta quay người lại, nhìn thấy một người đứng sừng sững sau lưng. Thấy ta, ánh mắt nàng lộ ra vẻ khiếp sợ, chỉ vào ta, run run nói: "Ngươi... Ngươi là... Tam tiểu thư!"

Ta phải sớm nghĩ ra, là Cúc Vận, nha đầu của Thiên Lục.

Nàng có phải là nha đầu tâm phúc của Thiên Lục hay không ta không biết. Có thể đúng, mà cũng có thể không. Bây giờ là tâm phúc, sau này ai biết được.

Nàng cùng ta đều là nha đầu hồi môn, được bố trí trong cùng một viện là bình thường. Ta cũng biết, sẽ không giấu giếm mãi được. Nghĩ như vậy, liền bình thường trở lại. Nhìn nàng cười, nói yếu ớt: "Ngươi nhận sai rồi, ta không phải là tam tiểu thư." Nói xong, cũng không nhìn nàng nữa, bước đi qua người nàng.

Ta nói vậy không phải là phủ nhận. Ta chỉ muốn nói cho nàng biết, từ nay về sau tam tiểu thư Tang phủ đã không còn, ta chỉ đơn giản là Tang Tử.

Trong mắt Cúc Vận hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng cũng không gọi ta

Ta nghĩ, Thiên Phi cùng Thiên Lục rất nhanh sẽ biết chuyện này. Nhưng ta không sợ. Cũng đã tiến cung, cho dù biết, các nàng có thể làm gì? Chẳng lẽ đuổi ta ra khỏi cung? Hừ, cho dù các nàng muốn, cũng chưa chắc có thể làm được.

Xuất cung, đâu phải chuyện dễ dàng như thế?

Trở về phòng, ta nằm xuống giường. Đột nhiên lại nhớ tới cái gì, bàn tay thò vào trong áo đến khi chạm vào một thứ mềm mại mới thở phào nhẹ nhõm. Đồ Tô Mộ Hàn đưa cho ta, đều ở đây.

Nằm trong phòng một lúc thì có người chạy vào lớn tiếng gọi: "Mọi người ra ngoài, Phương Hàm cô cô có lời muốn nói!"

Nghe vậy, ta giật mình một cái ngồi dậy mà bọn nha đầu ở cùng ta cũng đứng hết lên. Ta chỉnh trang lại y phục, mở cửa đi ra ngoài.

Trong một chốc, khắp nơi đều là tiếng mở cửa. Bọn nha đầu rất nhanh đứng trước cửa phòng mình, trên mặt có chút ngơ ngác

Ta đứng cúi đầu, không biết Phương Hàm cô cô kia rốt cuộc là ai.

Cúc Vận nhìn ta một cái thật nhanh nhưng cũng đứng nghiêm

Sau đó, ta nghe thấy tiếng bước chân khẽ khàng đi tới, tiếp theo là thanh âm nữ nhân: "Đều đi qua đây." Tiếng nàng không lớn, lại rất rõ ràng. Nghe âm sắc biết là còn rất trẻ.

Ta cùng mọi người tiến đến giữa sân viện tự giác xếp thành hàng

Phương Hàm đi tới trước mặt của ta thì dừng lại. Ta cúi đầu, chỉ nhìn thấy mũi hài tinh xảo thêu hình chim quyên, hương thơm tinh khiết tỏa ra. Chân nàng xinh xắn khiến ta rất muốn thấy khuôn mặt nàng. Ta còn nghĩ rằng, con người nàng chắc chắc cũng xinh đẹp như thế.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét