Thứ Bảy, 15 tháng 9, 2012

[Từ thứ nữ đến hoàng hậu] Chương 29 : Vào cung (2)


Ta cúi đầu xông tới, chăm chú theo sát bên kiệu của Thiên Phi

Không có ai hỏi ta vừa làm cái gì, không ai để ý đến ta.

Lúc rèm kiệu hơi hé ra, ta nhìn thấy Thiên Phi đang cười, trong ánh mắt chỉ ngập tràn một vẻ dịu dàng.

Kiệu của Thiên Lục theo phía sau, ta nhìn thấy Cúc Vận lẳng lặng đi bên kiệu, không nhìn ra nét mặt là gì.

Đi khá lâu mới mơ hồ nhìn thấy cửa cung cao vút.

Nhìn bức tường hoàng cung thẳng tắp thâm nghiêm trước mặt, ta âm thầm cắn răng. Cửa cung sâu quá. Ta không biết thế giới bên trong nó sẽ xa hoa tàn nhẫn cỡ nào.

Mưa đã ngưng nhưng mặt trời vẫn ẩn đâu đó chưa chịu ló ra. Mái lưu ly chỉ nhuộm chút sáng, vẻ trầm mặc làm cho lòng người hoảng hốt không yên.

Tú nữ các nơi đã lục tục tới. Bên ngoài cửa cung, cỗ kiệu, xe ngựa, đoàn người rộn ràng, thanh âm nhốn nháo tựa như vẽ ra một bức tranh đặc biệt trên sân.

Cửa cung chưa mở, màn kiệu chưa vén.

Tú nữ các nơi đều rụt rè ngồi trong kiệu, chỉ thỉnh thoảng nói với nha đầu bên cạnh.

Ta may mắn vì Thiên Phi vẫn chưa nói gì với ta.

Một lúc sau, cửa cung đỏ tươi nặng nề mới chậm rãi, từng chút mở ra. Tiếng cổng mở cổ kính trang nghiêm.

Lập tức, một đoàn người từ trong đi ra.

Ai cũng nhìn lại, chỉ thấy một thái giám dẫn đầu, tay cầm phất trần, đội mũ có tua cờ hai bên. Ta sớm đã biết thái giám là người bị cắt "Căn" nên không thể coi là nam nhân. Bọn họ, giống nữ nhân.

Hôm nay được chứng kiến tận mắt, thấy hắn bước đi tha thướt trông rất nực cười.
Theo sau hắn là một đoàn tiểu thái giám cùng cung nữ, mặt ai cũng lạnh lùng vô cảm, tựa như một dãy máy móc đi tới.

"Đến rồi a?" Ta đang nhìn, Thiên Phi đột nhiên hỏi ta một câu.

Ta giật mình, mới hoàn hồn, đáp: "Vâng."

Thiên Phi như còn muốn nói điều gì nhưng đã nghe thái giám kia cao giọng nói: "Mời các vị tiểu thư theo chúng ta tiến cung."

Hắn vừa nói, không khí bên dưới lập tức nóng lên, âm thanh ríu ran không ngớt.

Ta vội vén mành, bàn tay Thiên Phi vịn bên kiệu, người chuyển tới. May mắn là nàng chỉ chú ý tới hoàng cung, vẫn chưa nhìn ta.

"Tỷ."

Thiên Lục bước tới.

Ta vội né sang bên cạnh, cúi đầu.

Tú nữ khắp nơi tiến đến, đứng thành hàng. Ánh mắt thái giám nhìn tất cả, tỏ vẻ hài lòng. Hắn lắc chiếc phất trần trên tay, nói "Trong cung này không thể so với quý phủ của các tiểu thư, ta nhắc nhở mọi người không nên tò mò mà hại đến bản thân"

Lời của hắn vô cùng cao ngạo.

"Hừ, nô tài chó dựa hơi chủ!" Thiên Phi bất mãn mắng

Thiên Lục lập tức che miệng nàng lại, hạ giọng nói: "Tỷ, chớ nói lung tung!"

Trong lòng ta cười thầm, chó dựa hơi chủ? Nhưng chủ đây là Hoàng thượng a. Nếu để người ta nghe thấy, cuộc sống sau này của nàng thật khó mà sống nổi.

Thấy thái giám kia đã quay người đi, các tú nữ vội vã đi theo.

Thiên Phi cũng đi theo, Thiên Lục ngoái đầu nhìn lại, nói với gia đinh phía sau: "Các ngươi trở về đi, nói cho cha nương ta, không cần lo lắng."

"Dạ"

Bọn hạ nhân đáp lời, Thiên Lục mới bước đi.

Ta cũng chậm rãi đi tới, bỗng nhiên nghe Cúc Vận gọi: "Ngọc nhi?" Ta nghe được trong giọng nói của nàng mang theo nghi ngờ. Tâm trạng không khỏi kinh hãi, chẳng lẽ là do không cẩn thận để nàng nhìn thấy?

Nhưng, ta rõ ràng rất cẩn thận, vẫn luôn cúi đầu mà!

Nghĩ như vậy, ta cố tình không để ý tới nàng, chân bước nhanh

"Ngọc nhi!" Nàng lại gọi thêm một tiếng.

Ta như trước không để ý tới.

Lúc này đã qua cửa cung, Cúc Vận cũng không dám quá lớn tiếng, rốt cuộc thôi không gọi nữa.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét