Thứ Bảy, 15 tháng 9, 2012

[Từ thứ nữ đến hoàng hậu] Chương 28 : Vào cung (1)


Lúc ta trở lại Tang phủ, mưa vẫn chưa dừng.

Ta yên lặng đi vào từ cửa hông, trở về phòng ngủ. Nhìn thấy một thân ảnh đang đứng chờ ở cửa, ta kéo ô lại tiến tới gọi "Ngọc nhi?"

Ngọc nhi hơi hoảng sợ, quay đầu lại thấy là ta, vội chạy tới nói: "Tam tiểu thư, ngươi đã đi đâu? Nô tỳ còn tưởng rằng..."

"Ngươi cho là ta nuốt lời?" Ta khẽ cười một tiếng, đẩy cửa phòng ra, Ngọc nhi theo vào. Ta hỏi "Đồ đạc chuẩn bị xong chưa?"

Nàng mạnh dạn gật đầu, cẩn thận đưa một bọc đồ cho ta, nói: "Nô tỳ đã hỏi qua, kiệu chờ 2 vị tiểu thư xuất phát đúng giờ tỵ. Đồ đạc đều ở chỗ này, nô tỳ còn có việc xin ra ngoài trước. Lúc đó, tam tiểu thư chờ ở chỗ quẹo trước cổng chính là được." Nàng nói xong, liền vội vã rời đi.

"Giờ Tỵ." Ta thầm thì, nhẹ nhàng cười.

Tay cởi bọc đồ ra, cười nhẹ. Nha đầu này cũng giỏi thật, chỉ có hai ngày mà có thể làm ra bộ y phục giống y như của nàng. Nhưng cũng đành vậy, đây chính là cơ hội duy nhất để nàng khỏi phải tiến cung.

Ta ngồi trước bàn trang điểm, nhìn lên, mắt chạm vào chiếc lược gỗ cài trên tóc. Tay chạm khẽ vào, nhớ tới hình dáng Cố Khanh Hằng lúc cài chiếc lược cho ta ngày ấy, nụ cười ấm áp rạng rỡ. Chỉ là, ngày sau có thể gặp lại không?

Khẽ than nhẹ một tiếng, ta và hắn là hai thế giới cách biệt.

Chần chờ một hồi ta cũng lấy cây lược gỗ xuống, cất cẩn thận cùng với túi gấm Tô Mộ Hàn đưa.

Nhìn vào gương, thấy mái tóc đen của mình buông uyển chuyển.

Sắc trời còn sớm, hơn nữa trời vẫn còn mưa. Ánh sáng trong phòng mỗi lúc ảm đạm. Nhẹ sờ lên mặt mình, nhất định ta sẽ làm hai tỷ tỷ phải giật mình

Trong phòng một lúc lâu, bên ngoài mới dần dần náo nhiệt lên.

Ta tính toán thời gian thấy đã gần đến giờ mới đứng dậy thay y phục mới do Ngọc Nhi đưa rồi đi ra từ cửa hông. Hôm nay là ngày trọng đại của Tang phủ. Ánh mắt mọi người đều tập trung trên hai vị tỷ tỷ, chẳng ai để ý đến ta.

Trước cổng chính, cha cùng phu nhân tiễn Thiên Phi cùng Thiên Lục, dặn dò gì đó. Vì ở quá xa nên ta không nghe thấy gì. Chỉ thấy trên mặt họ là những nụ cười tươi như hoa. Ta bỗng nghĩ, sau này không thấy ta, cha sẽ thế nào?

Có lẽ, chỉ thất vọng thở dài một tiếng? Ông sẽ chỉ tiếc vì một nữ nhi không thể làm dâu Cố phủ thôi.

Không tự chủ cười lạnh, quay người đi tới.

Đứng dưới mái hiên, chờ.

Lúc đoàn người đi đến chỗ này, mưa đã tạnh.

Ta khẩn trương nhìn, thấy một đội ngũ rất dài, ồn ào đi tới. Sau đó, ta thấy Ngọc nhi đi bên cạnh chiếc kiệu đầu tiên. Ta nghĩ, nhất định là Thiên Phi ngồi trong đó. Lúc này, Ngọc nhi đã thấy ta từ rất xa, ta dường như thấy khóe miệng nàng thoáng nét cười.

Đội ngũ đi qua trước mặt ta, Ngọc nhi đột nhiên chậm lại, nhỏ giọng nói: "Tam tiểu thư, mau tiến lên!"

Ta cúi đầu chạy mấy bước, đột nhiên quay đầu lại, hướng nàng nói: "Giúp ta nói cùng Cố thiếu gia một tiếng, mong hắn quên ta đi."

"Tam tiểu thư..."

Ngọc nhi nói gì tiếp, ta cũng không có nghe thấy. Có lẽ nàng nói nàng sẽ không trở lại Cố phủ, có thể nàng chỉ là muốn nói cám ơn? A, ai biết được.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét