Thứ Bảy, 15 tháng 9, 2012

[Từ thứ nữ đến hoàng hậu] Chương 25 : Tự ý vào

Làm thiếp cũng không chấp nhận...

Ông ta cho rằng, ta muốn sao?

Tay nắm chặt, một giây đó, ta thiếu chút nữa không nhịn được.

Đúng lúc này, một nha đầu ở bên ngoài kêu lên: "Cố đại nhân! Cố đại nhân!"

Cố đại nhân nhìn ta, rời bước đi, còn không quên bỏ lại một câu: "Ngươi nhớ kỹ cho ta!"
Ta chậm rãi ngồi dậy, nhịn không được bật cười.

"Ta không thèm!"

Nghiến răng nghiến lợi nói, tay xoa mặt nóng rát vì bị đánh, tức giận cắn môi. Một ngày nào đó, ông ta sẽ phải trả giá thật nhiều vì hành động hôm nay! Ta Tang Tử không phải sinh ra để người khác vũ nhục! Sẽ không bao giờ như vậy!

Buổi tối, nha đầu đến gọi ta ăn cơm.

Ta mới phát hiện, Cố đại nhân vẫn chưa rời đi. Cha ân cần mời ông ta, tự mình rót rượu gắp thức ăn, cười vô cùng nịnh nọt. Cố đại nhân thấy ta đi ra, ánh mắt chỉ liếc ta một cái rồi không để ý đến nữa, chỉ cùng cha nâng cốc chúc mừng.

Cha nhìn ta cười nói: "Tang Tử a, Cố đại nhân nói, sẽ chấp nhận ngươi vào cửa. Mấy ngày nay, Cố thiếu gia chuẩn bị hôn sự nên không đến Tang phủ. Ngày mai Thiên Phi cùng Thiên Lục sẽ vào cung, ngươi cũng không cần ra bên ngoài nữa."

Ta cúi đầu im lặng.

Ta tất nhiên không tin Cố Khanh Hằng không đến Tang phủ vì chuẩn bị hôn sự, có lẽ bị Cố đại nhân giam lỏng thì đúng hơn. Nghĩ đến đây, không khỏi có chút áy náy, cuối cùng là ta làm khổ Khanh Hằng.

Ta máy móc cầm đũa gắp gắp, ăn đã chẳng thấy ngon.

Thiên Phi rất phấn khích, kéo Thiên Lục nói gì đó. Thiên Lục cũng không còn vẻ lo lắng hôm qua, tỏ ra cao hứng. Phu nhân càng cười đến toe toét. Hai nữ nhi của bà sẽ nhanh chóng thành nữ nhân của hoàng đế, đương nhiên bà càng cao ngạo thêm mấy phần.

Ta vẫn cúi đầu im lặng. Thiên Phi thỉnh thoảng nhìn ta với ánh mắt khinh bỉ cùng trào phúng. Ta cũng chẳng thèm để ý, chỉ âm thầm cắn răng

Dùng bữa xong, cha và Cố đại nhân có chuyện quan trọng thương lượng, liền đi thư phòng.

Phu nhân muốn Thiên Phi cùng Thiên Lục nghỉ ngơi thật tốt, lập tức dẫn các nàng rời đi
Lúc ta đứng dậy mới phát hiện bên ngoài đã có ánh đèn, thì ra bữa cơm này thật là dài.
Ta chưa về phòng, nhìn bốn bề vắng lặng liền một mình đi xuống cổng hậu viện rồi nhanh như chớp chạy ra ngoài. Mặc dù cha nói những ngày này không nên đi ra ngoài, nhưng tối nay là đặc thù, sẽ không ai để ý ta.

Lúc đi đến cửa chính, nhìn thấy xe ngựa Cố đại nhân phía xa, ta chỉ liếc mắt một cái, liền quay người chạy đi.

Sắc trời chưa khuya lắm, trên đường lớn thỉnh thoảng còn người qua lại. Ta chỉ lặng lẽ đi qua, chẳng ai chú ý tới.

Ánh trăng không phải rất sáng, mây mỏng mơ hồ kéo bóng trăng thành một quầng sáng dài. Ta tiến tới phía trước, bước chân ngày càng nhanh. Ta bỗng nhiên tự hỏi, tại sao ta nhất định phải tiến cung? Muốn so cùng Thiên Phi cùng Thiên Lục sao?

Còn có nguyên nhân nào khác hay không?

Than thở một hồi, đột nhiên nhớ tới Tô Mộ Hàn.

Ba năm qua nam nhân cùng ta sớm chiều gặp gỡ, nhưng lại chưa từng thấy mặt.
Nhớ tới khi đó ta đã nói, một ngày kia nếu ta được hoàng thượng ưu ái, nhất định mời thái y tốt nhất trị liệu cho hắn.

Đi tới cửa miếu, vẫn là trụ trì kia mở cửa cho ta.

Đứng trước cửa phòng Tô Mộ Hàn, ta hơi chần chừ. Có lẽ, đây cũng là lần cuối ta đến đây, lần cuối cùng thấy hắn.

"Tiên sinh." Ta gõ cửa.

Không có thanh âm.

"Tiên sinh." Ta lại gọi một tiếng.

Vẫn im lặng như trước.

Ta im lặng, tay hơi run dùng lực đẩy cửa. Cánh cửa kêu ‘két’ một tiếng mở ra.
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét