Thứ Ba, 7 tháng 8, 2012

[Từ thứ nữ đến hoàng hậu] Chương 19 : Ta muốn tiến cung


Lần này, mở cửa cho ta là trụ trì.

Ông chắp tay trước ngực: "A di đà phật, thì ra là Tử cô nương"

Bọn họ cũng không biết ta là người Tang phủ, chỉ nghe Tô Mộ Hàn gọi ta là "Tử nhi", thế là, bọn họ cũng gọi "Tử cô nương".

Ta nhìn ông cười gật đầu, hỏi: "Tiên sinh có ở đây không?"

"Có". Trụ trì đáp.

Mỗi lần, đều hỏi như vậy, dù người mở cửa là trụ trì hay tăng nhân kia, sau đó sẽ lắc đầu tự cười mình. Ba năm qua, ta chưa bao giờ thấy Tô Mộ Hàn ra. Dường như hắn chưa bao giờ xuất môn.

Cửa khép hờ.

Ta không đẩy vào mà đi đến trước cửa gọi: "Tiên sinh?"

Bên trong truyền đến âm thanh khe khẽ, sau đó là tiếng Tô Mộ Hàn lành lạnh: "Vào đi."

Nghe vậy, ta mới đẩy cửa, cẩn thận đem cây dù để bên cạnh. Đi vào, lại nhẹ đóng cửa. Qua màn trướng, ta nhìn thấy hắn nằm ở trên trường kỷ, ho nhẹ một tiếng nói: "Đang mưa mà, sao không đợi mưa tạnh hãy đến?"

Ta chần chừ, cuối cùng hỏi: "Tiên sinh có biết, hoàng thượng muốn tuyển tú?"

Tô Mộ Hàn không nói lời nào, ta biết hắn đang chờ ta.

Ta tiến lên phía trước nhưng vẫn duy trì khoảng cách nhất định với màn trướng kia, nói khẽ: "Ta ở Tang phủ, chưa bao giờ được quan tâm. Ta là nữ nhi do thiếp sinh, từ nhỏ chính là hạ tiện, từ nhỏ đã bị ruồng bỏ. Thế nhưng, ta không cam lòng. Ba năm trước đây, có một người tự xưng là thần toán đến Tang phủ, hắn chắc chắn, Tang phủ có dấu phượng thân. Bởi vì một câu nói của hắn, hai tỷ tỷ của ta có thể một bước lên trời, mà ta... kết quả là cả người thương tích"

Hơi cắn môi: "Đêm đó, ta định bỏ đi. Nếu không gặp tiên sinh, có lẽ ta thực sự không còn cơ hội."

Những lời này, ta chưa bao giờ nói với hắn

Về thân thế của ta, về lời đồn đại phượng thân Tang phủ.

Tô Mộ Hàn chỉ yên lặng nghe ta nói hết, lạnh nhạt nói: "Vì thế..."

"Ta muốn tiến cung." ta kiên định nói ra từng câu từng chữ

"Khụ khụ." Hắn ho một trận, gượng đứng lên, cười khẽ "Cổ nhân nói cửa cung sâu như biển, bao nhiêu người sợ tránh không kịp, ngươi nên bỏ ý nghĩ này đi" Trong lời nói của hắn, không đề cập một chút nào chuyện phượng thân. Ta không biết ý hắn là gì.

"Tiên sinh..."

Ta vừa mới mở miệng, lại thấy hắn giơ tay lên, ngăn ta. Ta ngậm miệng lại, nghe hắn nói: "Xông mưa đến đây, hóa ra ngươi gấp gáp vì việc này. Tử nhi, nếu hôm nay ta muốn ngươi buông cừu hận, bỏ ý định vào cung, ngươi có bằng lòng hay không?"

Lòng ta kinh hãi, vội đáp: "Trong lòng ta không có hận." Ta chỉ là không cam lòng, ta không hận.

"A." Hắn khẽ cười, đứng dậy đi tới bên cửa sổ, nói "Không hận sao?"

Ta định nói, hắn lại cắt lời: "Chỉ là có một số người, vì cừu hận chống đỡ mới sống được. Có lẽ ngày sau, ngươi sẽ từ từ hiểu."

Ta lắc đầu, không biết ý hắn là gì. Hắn lại hỏi: "Khi nào vào cung?"

Không phải hắn cho rằng hôm nay ta tới để từ biệt với hắn chứ? Vội vàng tiến lên nửa bước, nói: "Tiên sinh có điều không biết, Tang phủ chỉ có hai danh ngạch."

Ta nói như thế, hắn sẽ hiểu. Dù thế nào, hắn cũng sáng suốt hơn ta.

Quả nhiên, hắn quay đầu lại: "Vậy ngươi sẽ làm gì?"

Khóe miệng cười, quả nhiên không hổ là sư phụ của ta, hắn biết ngay ta sẽ làm gì. Ta gật gật đầu nói: "Ta nhờ công tử của đại học sĩ xin thêm 1 danh ngạch. Tiên sinh nghĩ sao?"

Hắn không trả lời, hỏi lại: "Đó là bạn rất thân của ngươi Cố Khanh Hằng?"

Ta không hiểu hắn vì sao đột nhiên hỏi như vậy, đáp: "Vâng."

Tô Mộ Hàn che mặt ho một tiếng, cười nói: "Danh ngạch tuyển tú có thể muốn thêm là thêm sao? Huống gì ta thấy Cố Khanh Hằng chưa chắc ..."

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét