Thứ Hai, 6 tháng 8, 2012

[Từ thứ nữ đến hoàng hậu] Chương 18 : Danh ngạch tuyển tú (2)


Nếu như trước đây hắn chỉ suy đoán thì lúc này nghe ta nói vậy, chuyện đã trở nên sáng tỏ.

Đúng, ta muốn tham gia tuyển tú, ta muốn tiến cung.

Ở Tang phủ, ta yên lặng ẩn nhẫn mười lăm năm. Đó là muốn phá vỡ lời tiên đoán phượng thân trong mắt cha!

Cố Khanh Hằng chau mày, hắn không muốn thừa nhận. Miệng hơi cười, thanh âm khẽ run: "Ngươi muốn thêm danh ngạch làm gì?"

Cúi đầu cười khẽ, ta rút bàn tay ra khỏi tay hắn, lui một bước, giống như ba năm trước, lúc chúng ta lần đầu tiên gặp nhau nói: "Ngươi đã quên, ta là tam tiểu thư Tang phủ."

Hắn lắc đầu.

Ta biết, hắn không quên. Hắn đã đáp ứng ta, sau này sẽ nhớ kỹ ta là tam tiểu thư Tang phủ.

Ta lại nói: "Khanh Hằng, ngươi giúp ta đi, nói với cha ngươi xin thêm một danh ngạch, được không?"

Gió bắc thổi tới, cuộn một đám bụi trên mặt đất. 

Không khí thoáng chốc trở nên ngột ngạt không chịu nổi. Ta thấy hắn thở ra nhè nhẹ, một vòng khí lại một vòng bay vào không trung. Ta không biết khi đó, hắn khó khăn như thế nào đáp ứng ta "Được".

Khi chúng ta trở lại Tang phủ thì trùng hợp gặp Thiên Lục cùng Thiên Phi đang đi trên hành lang. Thiên Phi càng lớn càng đẹp, đã tổ chức lễ cặp kê từ sớm, tóc vén lên kiểu rất độc đáo. Ta không khỏi sờ đầu mình, cười nhẹ. Thiên Phi cười nhạo ta nói: "A, Tang Tử, ngươi hồi bé không phải rất đẹp sao? Sao bây giờ càng ngày càng xấu vậy?"

Ta đang nghĩ, lại nghe Thiên Lục nói: "Tang Tử, ngươi đã về sao? A, Cố thiếu gia..."

Cố Khanh Hằng hoàn hồn, nghe nàng mở miệng, cuống quít nói: "Ô, thì ra là nhị tiểu thư."

"Ngươi bị bệnh sao? Sao sắc mặt khó coi vậy?"

Nghe Thiên Lục nói như vậy, ta mới ngẩng đầu nhìn hắn. Cố Khanh Hằng chỉ hơi nghiêng người, cười "Có lẽ vậy. Ta về phủ trước, cáo từ."

Hắn nói, rồi xoay người.

"Khanh Hằng!" Ta gọi hắn.

Hắn chần chờ nhưng cũng không quay đầu lại, chỉ nói: "Yên tâm, ta sẽ tận lực"

Ta yên lòng. Ta biết, hắn nói vậy thì nhất định sẽ tận lực. Ta khẽ cười, ngoái đầu nhìn thẳng vào ánh mắt kinh ngạc của Thiên Lục. Ta giơ tay lên sờ sờ đâu, cười nói: "Thế nào, đẹp không?"

Nàng một lát mới trả lời: "Được... Cũng được."

"Thiên Lục! Thiên Lục!" Lúc này, thanh âm Thiên Phi truyền đến. Nàng chắc thấy ta nói chuyện nên càng lớn tiếng, "Sao còn đứng đây! Cha gọi chúng ta kìa. Nghe nói đại tuyển sẽ bắt đầu nhanh lắm! Cố đại nhân đã tranh thủ danh ngạch cho 2 chúng ta rồi "

Hơi siết tay, quả nhiên không ngoài dự liệu của ta.

Thiên Lục hoàn hồn, cười nói: "Ừ, bên ta mới..."

"Ái chà, đừng nói nhảm, đi nhanh đi!". Thiên Phi kéo tay nàng, liếc nhìn ta, lạnh lùng nói "Ngươi phải biết thân phận mình sau này, đừng ở chung chỗ với mấy kẻ hạ tiện!"

"Tỷ, nhưng..."

"Đừng nhưng gì nữa, đi.". Thiên Phi mạnh mẽ kéo Thiên Lục đi. Lúc đi ngang qua còn nhìn ta với ánh mắt coi thường, khóe miệng cười nhạo báng

Ta cắn răng, không nói một lời.

Trong lòng, lần thứ hai ước muốn vào cung càng kiên định.

Ta làm sao có thể thua các nàng? Không thể!

Lúc xoay người, mới phát hiện, trời vừa rồi còn đang đẹp đã bắt đầu mưa. Hạt mưa lớn, lạnh lẽo vô cùng.

Ta về phòng lấy cây dù, rồi vội vàng ra cửa, đi ra ngoài đường.

Con đường này, ta đã đi rất nhiều lần, vô cùng quen thuộc. Mỗi lần đi qua, đều hưng phấn không thôi. Lần này, lòng lại thấp thỏm. Có lẽ, đã đến lúc ta nên thẳng thắn ...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét