Chủ Nhật, 5 tháng 8, 2012

[Từ thứ nữ đến hoàng hậu] Chương 13 : Ta cũng có tiên sinh

"Tang Tử" hắn khẽ nhắc lại, tiện thể lại hỏi "Chữ nào?"

Ta mặc dù không biết chữ nhưng chí ít cũng biết tên của mình. Nghe Tô Mộ Hàn hỏi, trong lòng không khỏi có chút ít kiêu ngạo. Nhưng ngay lập tức, lại cảm thấy không ổn, sao ta lại cao hứng cùng hắn vậy?

Tô Mộ Hàn bỗng nhiên đứng dậy, thanh âm hắn lành lạnh truyền tới: "Phía sau ngươi có giấy bút."

Quay người lại kinh ngạc.

Giấy Tuyên Thành loại tốt nhất đã được để ngay ngắn, dùng thước cẩn thận chặn, bên cạnh nghiên mực đầy, tựa như đã chuẩn bị sẵn. Ngạc nhiên nhìn lại bóng người trong màn trướng. Chẳng lẽ vì ta xông tới nên hắn mới vội vàng đi vào màn trướng sao?

Lắc lắc đầu, ta không hiểu.

Chậm rãi tiến lên, duỗi tay, nhưng không biết chấp bút như thế nào đành lúng túng cầm bút viết xuống. Tấm giấy Tuyên Thành lớn như vậy, ta chỉ viết độc có một chữ

Chữ viết nghiêng ngả, không ra hàng lối. A, khóe miệng khẽ cười, may mà miễn cưỡng còn có thể nhận ra là một chữ "Tử".

Nghĩ nghĩ, rồi đặt bút xuống, cầm tờ giấy Tuyên Thành lên.

Tay Tô Mộ Hàn đưa qua màn trướng, ngón tay thon dài rất đẹp, trong nháy mắt nắm chắc tờ giấy Tuyên Thành. Ta nhìn thấy vân tay rõ ràng, thậm chí thấy cả những đường gân xanh xao trên bàn tay trắng nõn.

Hắn tựa hồ phát ra một tiếng than nhỏ, sau đó mới nói: "Tên rất hay, chỉ là, ngươi... chưa từng viết sao?"

"Chưa" Ta thành thật trả lời.

"Vì sao?" Hắn hỏi.

Ta ngẫm nghĩ, đành nói: "Không ai dạy ta, ta trước đây, cũng không muốn học."

"Trước đây?" Có lẽ hắn hiểu được ý ta 

Ta hơi sửng sốt, cũng không kiêng dè, gật đầu. Rồi lại nghĩ tới, hắn vừa rồi không phải là đang đọc sách sao? Một khắc kia, ta không chút suy nghĩ, tự nhiên nói: "Ngươi nguyện ý dạy ta sao?"

Hắn không có lập tức cự tuyệt, hỏi lại: "Dạy ngươi cái gì?"

"Cầm kỳ thư họa!"

Thốt ra, mới phát giác không ổn. Ta chỉ biết là hắn biết chữ, lại không rõ hắn có biết thứ khác hay không.

Ta nghe tiếng giấy Tuyên Thành bị vò nát trong tay hắn, hắn khẽ cười một tiếng, lại hỏi: "Vì sao hiện nay lại muốn học ?"

Lặng yên thấp đầu, ta lặng im không trả lời. Trước đây, không ai coi trọng ta, mười hai năm qua, ta coi như hoang phế. Thế nhưng bây giờ ta hiểu được, nếu muốn sống tốt, mình phải mạnh lên.

Nếu như là ở gia đình bình thường, không có tiếng tăm gì, có lẽ nữ tử không tài là có đức. Thế nhưng, lòng tự hỏi lòng, ta nguyện ý sao? Ta cam nguyện như vậy sao?

Không, lắc đầu. Nhớ tới Thiên Phi cùng Thiên Lục, ta liền có một vạn phần không muốn!

Không thấy ta nói lời nào, Tô Mộ Hàn lại nói: "Ta sẽ không dạy người không minh bạch."

Ngụ ý đã rất rõ ràng, nếu ta không nói, hắn sẽ không đáp ứng.

Ngước mắt, người trước mặt vẫn không thấy rõ dung nhan, ta khẽ cắn môi, cuối cùng đáp: "Ta không muốn để người khác coi thường!"

Phượng thân ư, ta cũng là nữ nhi Tang gia vậy!

Chỉ là lời này, ta không nói ra. Ta sợ nếu nói, Tô Mộ Hàn dù không coi ta là người điên, cũng sẽ kiêng dè không dám dạy ta.

Người trong màn trướng chỉ trầm mặc chốc lát, lại thấp giọng ho khan một trận, rốt cuộc nhẹ giọng nói: "Tốt"

Ta mừng rỡ như điên, liền kêu hắn: "Tiên sinh!"

Tô Mộ Hàn tựa run lên: "Ngươi gọi ta gì?"

Ta bị hắn hỏi đến bối rối, một lát mới trả lời: "Tiên sinh...". Thiên Phi cùng Thiên Lục đều gọi lão sư như thế, chẳng lẽ ta nghĩ sai sao?

"Tiên sinh?" Hắn thấp giọng nhớ kỹ, tựa như còn đang phải thích ứng với cách xưng hô này. Ta lại lén cười, cao hứng trong lòng sớm đã đem nỗi đau trên người lên chín tầng mây. 

Ta cuối cùng cũng có tiên sinh!

Ta rất muốn la to một trận, nhưng nghĩ đang ở trong phòng cùng Tô Mộ Hàn nên chỉ có thể cứng rắn nhịn xuống.

Tô Mộ Hàn mới hoàn hồn, nói: "Ngày sau ngươi tới đây một mình, bằng không, ta sẽ không dạy ngươi bất kỳ điều gì."

Nghe vậy, ta vẫn hỏi hắn: "Tiên sinh cũng là tránh mưa sao?". Ta không biết lúc đó vì sao lại hỏi như vậy, bởi vì ta biết rõ hắn không phải. Theo căn phòng cùng những lời hắn vừa nói thì có thể đoán được. Thế nhưng, ta vẫn hỏi như vậy.

"Không phải." Hắn thẳng thắn đáp, chậm rãi xoay người lại, thanh âm trầm mặc "Có lẽ, ta chính là chờ ngươi đến..."

"Tiên sinh..." Ta cười.

Khi đó ta cho rằng ý hắn là chỉ duyên phận. Không hề biết, đó là ý khác.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét