Thứ Tư, 1 tháng 8, 2012

Hoa Nguyệt (Hoàn thành) - Thục Khách - Chương 1


Thanh Phong Môn


Dưới chân núi Thanh Phong có một môn phái nhỏ tên là Thanh Phong. Thanh Phong môn có ba vị tiểu thư trong đó hai nàng đã xuất giá, chỉ còn Tam tiểu thư Thanh Trúc. Nàng không thích cầm kỳ thư họa chỉ say mê luyện võ, cũng may Thanh môn chủ không lo lắng gấp gáp vì từ nhỏ hôn sự của Thanh Trúc đã được định đoạt, phu quân tương lai là con cháu họ Hoa.

Ông trời cũng thật khéo sắp đặt chuyện hôn sự này. Môn chủ Thanh Phong – Thanh lão gia trong một lần đưa Thanh Trúc đi chơi ở Giang Nam có nghỉ ở nhà họ Hoa. Hoa lão gia và Thanh lão gia mới nói chuyện vài câu đã tỏ ra tâm đầu ý hợp, vì thế đồng ý gả Thanh Trúc cho tiểu công tử Hoa Sinh của Hoa gia

Hoa gia là thư hương thế gia có tiếng ở Giang Nam, tổ tiên xuất thân nho sỹ, mấy đời công thần. Tuy gần đây ít tham gia triều chính nhưng vẫn được hưởng hoàng ân lồng lộng, càng ngày càng phú quý.

Có điều Thanh Trúc không muốn lấy một nho sinh nên khi thấy hôn kỳ mỗi ngày một gần, nàng lặng lẽ trốn đến Bộ Vân cung xin làm đệ tử.

Nói đến Bộ Vân cung chính là nhắc đến bang phái chính đạo có tiếng số một trên giang hồ. Tông chủ Kim Đạo Nhân đức cao vọng trọng, môn hạ có hơn một ngàn đệ tử ai nấy võ công cao cường, người muốn làm đệ tử nhiều không đếm xuể. Cho nên Thanh Trúc có thể gia nhập Bộ Vân cung đều nhờ công lao của biểu tỷ.

Biểu tỷ Đan Vân là nữ đệ tử xuất sắc nhất của Bộ Vân cung, không chỉ có võ công hạng nhất mà còn là một mỹ nhân tuyệt sắc trong chốn giang hồ. Những kẻ ngưỡng mộ theo đuổi nếu đứng xếp hàng sẽ dài đến nỗi có thể vòng quanh Bộ Vân sơn vài vòng. Lúc bình thường nàng chỉ cần liếc nhìn một cái là lập tức sẽ có người ngoan ngoãn giúp cho.

Thanh Trúc hâm mộ: "Biểu tỷ, tỷ thật lợi hại!"

"Muội đó, không cười thì đẹp mà cười lên thì lại biến thành vẻ ngốc thế này" Đan Vân khinh thường, ngón tay ngọc thon thon xỉa lên trán nàng một cái, "Phải cười như tỷ thì nam nhân mới ngoan ngoãn nghe lời."

Nói xong nàng khẽ uốn cơ thể mảnh mai, uyển chuyển đi hai bước, rồi đột nhiên ngoái đầu nhìn lại cười phong tình vạn chủng.

Trong phút chốc, tất cả các nam đệ tử phía sau toàn bộ hóa đá.

Biểu tỷ thật đẹp quá! Thanh Trúc vội vàng học theo điệu bộ của nàng, bước từng bước nhỏ vẻ mắc cỡ ngại ngùng rồi chợt quay đầu lại cười.

Trong phút chốc, toàn bộ các đệ tử trở lại bình thường, ai cũng tự tránh đi.

Thanh Trúc thất vọng.

Đan Vân thông cảm kéo nàng an ủi: "Muội như vậy cũng không sao, ít nhất vẫn có tác dụng khiến cho tinh thần tỉnh táo."

Được gia nhập sư môn, Thanh Trúc càng thêm nỗ lực khắc khổ luyện võ, đáng tiếc không có nhiều tiến triển, chẳng mấy chốc mà phá vỡ danh tiếng "Bộ Vân cung toàn bộ đều là cao thủ" mà giang hồ đồn đãi. Nếu nàng ra tay thường sẽ khiến tông chủ Kim Đạo Nhân tức giận vạn phần.

Trong rừng cây, Thanh Trúc cần mẫn luyện võ đến đêm khuya.

Các đệ tử của Bộ Vân cung đều đã ngủ, bốn phía yên tĩnh không một tiếng động, chỉ thấy trăng trong như nước tỏa sáng trên mặt đất vì thế ánh đèn lồng trên hành lang dường như lại dư thừa

Thanh Trúc luyện đến chiêu "Hắc hổ thâu tâm" thì nhíu mày lại.

Bỗng nhiên - -

"Đây là chiêu thức gì?" Một thanh âm từ trên đỉnh đầu vọng xuống, nghe qua là tiếng nam nhân trẻ tuổi.

Thanh Trúc giật mình, vội vàng nhìn lên.

Trên trời cao, trăng sáng như lụa, một bóng người cao lớn đứng khoanh tay trên ngọn cây, áo bào trắng nhuốm ánh trăng tỏa ra tia sáng nhu hòa, cả người hắn giống như được tắm ánh trăng mờ ảo tựa khói sương. Dây cột tóc màu bạc buông rơi trên mái tóc đen dài, trong ánh trăng đường nét trên khuôn mặt phảng phất vẻ anh tuấn. Phải chăng là đại sư huynh? Thanh Trúc ngạc nhiên tự hỏi.

Thấy nàng ngẩn người, người nọ cười khẽ, từ trên cành cây bay xuống không một tiếng động, vạt áo tung bay như thần tiên hạ phàm, tốc độ mới nhìn rất chậm nhưng chỉ trong nháy mắt hắn đã đứng trước mặt nàng.

Thanh Trúc nhìn thấy rõ mặt hắn dưới ánh trăng sáng.

Đường nét tuấn mỹ, đôi mắt nửa như cười nửa như không.

Mà thực tế đúng là hắn đang cười: "Kim lão ở đâu?"

Người này chỉ mỉm cười mà so với lúc biểu tỷ cười rộ lên còn khiến người ta mê đắm hơn!

Thanh Trúc định thần, cẩn thận suy nghĩ câu hỏi này thì phát hiện không đúng lắm, trong lòng cảnh giác, theo bản năng liền vung tay đánh ra chiêu "Hắc Hổ thâu tâm".

Người nọ né tránh rất nhanh chóng, vẻ mặt cổ quái: "Ô... Hắc hổ thâu tâm? Ngươi không phải là nữ nhân?"

Chiêu "Hắc hổ thâu tâm" này tên là thâu tâm, thật là khéo... Nó nổi danh là chiêu thức đoạn tử tuyệt tôn được Thanh môn chủ sử dụng nhuần nhuyễn, Thanh Trúc nhìn lâu ngày thành quen liền học theo, giờ phút này đã bị hắn nói toạc ra.

Người nọ lùi lại hai bước, đột nhiên biến mất rồi ngay sau đó xuất hiện sau lưng nàng, tán dương: "Cuối cùng nhìn kỹ cũng có điểm giống, ta hành tẩu giang hồ nhiều năm, chưa từng thấy ai đánh ra chiêu Hắc Hổ thâu tâm như vậy, ngươi thật sự là có khả năng."

Phát hiện võ công đối phương cao hơn mình rất xa, Thanh Trúc sợ hãi bèn xoay người muốn chạy.

Người nọ so với nàng càng nhanh hơn, thoáng cái đã tiến sát tới bóp chặt cổ của nàng: "Nếu dám động nữa, ta sẽ vặn gãy cổ của ngươi."

Toàn thân Thanh Trúc cứng ngắc.

"Vậy mới chịu nghe lời" người nọ ôn nhu hỏi, "Kim lão ở đâu?"

Động một chút là muốn vặn gãy cổ người khác, khẳng định hắn không phải người tốt lành gì, nhất định là muốn hại sư phụ! Thanh Trúc không ngu ngốc, vội vươn ngón tay chỉ lỗ tai của mình rồi lại chỉ chỉ miệng, "A a" hai tiếng, lắc đầu làm bộ như không hiểu.

Người nọ nhìn kỹ nàng một lát, buông tay ra: "Ý ngươi là ngươi vừa câm vừa điếc?"

Thanh Trúc liên tục gật đầu.

...
Người nọ sửng sốt một lúc lâu mới nói: "Nhưng mắt ngươi còn nhìn thấy, nếu ngươi đã thấy tướng mạo của ta thì ta phải móc mắt ngươi ra mới được."

Thanh Trúc sợ tới mức che mắt kêu lên: "Ta sẽ không nói ra đâu, đừng móc mắt ta!"

Người nọ cười: "Ngươi nhìn xem, ta trị ngươi nhanh như thế đấy."

Thanh Trúc đành phải thừa nhận: "Kỳ thực ta không điếc cũng không câm."

Người nọ gật đầu khích lệ: "Ngoan lắm, Kim lão ở đâu?"

"Sư phụ ở đây... Ở đây..." Thanh Trúc ngẫm nghĩ, giơ tay lên chỉ về phía đông thành thật nói, "Sư phụ ở chỗ Thạch lâu kia..."

Người nọ nhanh chóng điểm huyệt đạo của nàng, rồi phi thân bay về hướng Thạch lâu phía xa.

Thanh Trúc không thể động đậy, trong lòng thầm kêu hỏng bét.

Quả nhiên, không đến thời gian uống cạn chén trà, phía Thạch lâu vọng đến tiếng huyên náo ầm ĩ, tiếp theo đó muôn vàn ánh lửa sáng bừng lên.

"Có ăn trộm!"

"Tặc tử phương nào!"

"Chạy về phía nam rồi!"

...

Một bóng sáng trắng lóe lên, chính là người vừa rồi. Hắn nhanh chóng xốc Thanh Trúc bay lên ẩn mình vào đám lá cây, chờ tất cả các đệ tử chạy qua mới giải huyệt cho nàng: "Được lắm, dám gạt ta?"

Thanh Trúc nghe hắn nói sợ nổi da gà, nhắm mắt nhắm mũi kêu lên: "Không có! Ta không lừa ngươi, sư phụ ở phòng trong của Thạch lâu kia. Thạch lâu là nơi cất giấu bí kíp võ công, có ba trưởng lão trông coi, tại ngươi không nghe hết!"

Sau một hồi ngạc nhiên sửng sốt người nọ ném nàng xuống đất.

Thanh Trúc rơi xuống đất lăn một vòng cũng không dám lên tiếng.

Người nọ nhìn về phía Thạch lâu thở dài. Giờ kinh động nhiều người như vậy, có lẽ Kim lão đã có phòng bị, mặc dù mình không sợ hắn nhưng Bộ Vân cung có mấy ngàn đệ tử võ công cao cường, nếu cùng xông tới thì thật sự phiền toái.

Hắn nhìn Thanh Trúc rồi trong nháy mắt đã biến mất không thấy tăm hơi.

Thanh Trúc sờ sờ cổ, phát hiện mình vẫn bình yên vô sự bèn chạy nhanh về phòng ngủ.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét