Thứ Tư, 1 tháng 8, 2012

Hoa Nguyệt (Hoàn thành) - Thục Khách - Chương 2

Bắt cóc






Ngày hôm sau thức dậy, Thanh Trúc phát hiện không khí trong Bộ Vân cung trở nên hết sức khẩn trương, mọi nơi đều đề phòng nghiêm ngặt. Chắc là vì tối hôm qua vô duyên vô cớ gặp chuyện không may, Kim Đạo Nhân phải ra mặt trấn an bọn đệ tử một phen, sau đó cùng một số trưởng lão tiến vào điện bàn bạc để tìm biện pháp đối phó sự tình.

Biểu tỷ Đan Vân giữ chặt nàng: "Muội có nghe nói hay không, tối hôm qua có người đến trộm bí kíp!"

Hắn không phải trộm bí kíp đâu! Trong lòng thì nghĩ thế nhưng bề ngoài Thanh Trúc vẫn giả bộ không biết hỏi: "Là ai vậy?"

Đan Vân nói: "Còn ai khác, nhất định là Huyết Nguyệt giáo!"

Thanh Trúc sợ tới mức rụt cổ lại.

Huyết Nguyệt giáo, trong chốn giang hồ không ai không biết không ai không hiểu, ba năm trước đây diệt trừ Ma Giáo chấn động thiên hạ, trở thành thế lực hắc đạo lớn nhất.

Kỳ thực Huyết Nguyệt giáo không giống Ma giáo, không hành động ác độc nhưng mọi người đối với nó vừa kính vừa sợ. Nguyên nhân chính là do vị giáo chủ thần bí - Nguyệt Hoa Sinh. Nghe nói, người này võ công quỷ dị, tính tình khó hiểu, từ trước đến nay đối với người dám chủ động mạo phạm Huyết Nguyệt giáo, hắn chỉ nói một chữ: giết.

Một tổ chức cường đại như vậy thì bao nhiêu người chỉ nghe tiếng đã sợ mất mật. Thế nhưng tông chủ Bộ Vân cung Kim Đạo Nhân lại không khuất phục. Là lãnh tụ của chính đạo, Kim Đạo Nhân rất bất mãn với tôn chỉ hoạt động của Huyết Nguyệt giáo, nhất là dạo gần đây làm hư mấy chuyện tốt của họ nên việc bọn họ tìm tới cửa là hoàn toàn có thể.

Thì ra người nọ là người của Huyết Nguyệt giáo! Thanh Trúc lập tức quyết định chuyển địa điểm luyện tập buổi tối từ ngoài rừng vào trong vườn.

Trong vòng ba tháng, mọi chuyện bình an vô sự.

Sang tháng thứ tư, vào một đêm trăng sáng, Thanh Trúc ở trong vườn đang luyện võ hăng say.

"Kim phượng ảnh dương, vút!"

"Thanh xà phun tâm, vút vút!"

...

"Hắc hổ thâu tâm, vút - - "

"Lại là ngươi?" Một giọng nói quen thuộc vang lên mang theo ít nhiều kinh ngạc.

Thanh Trúc quay mặt lại, chỉ thấy một người đứng trên ngọn giả sơn, vạt áo dài màu trắng sáng tung bay phập phồng trong gió, ánh đèn chiếu lên khuôn mặt tuấn tú vẻ mặt hơi mỉm cười.

"Ba tháng, quả nhiên tiến bộ không ít, ta cũng không nhìn ra được nó là Hắc hổ thâu tâm."

Vậy mà cũng gặp lại sao? Thanh Trúc chỉ kịp phản ứng vắt chân lên chạy.

Người nọ không nhanh không chậm nói: "Dám chạy nữa, ta cắt đứt chân của ngươi."

Thanh Trúc lập tức dừng lại, vẻ mặt ủ rũ nói: "Vì sao ngươi lại cứ tìm ta?"

Người nọ nhẹ nhàng nhảy xuống bên cạnh nàng, an ủi: "Bởi vì ngươi chăm chỉ nhất, khuya như vậy còn ở bên ngoài luyện tập, ta chỉ có thể tìm ngươi."

"Ngươi lại muốn gì?"

"Ta ở chỗ này xem, ngươi cứ tiếp tục luyện võ đi."

Thanh Trúc kinh dị: "Ngươi đến xem ta luyện võ?"

Người nọ gật đầu: "Ta muốn nhìn một chút, ngươi có thể luyện chiêu này đến mức độ nào."

...

Thanh Trúc giận mà không dám nói gì.

Người kia hỏi: "Kim lão ở đâu?"

Biết thủ đoạn của hắn, Thanh Trúc không dám không thành thật khai báo: "Sư phụ vừa ở thư phòng, ta mới mang trà cho người."

Người nọ xác nhận: "Không phải ở phòng trước đó sao?"

Thanh Trúc khẳng định: "Ở trong thư phòng."

"Ngươi dẫn đường." Người nọ xốc nàng lên, đi theo hướng dẫn của nàng, bay qua các nóc nhà rồi dừng ở cửa thư phòng. Cửa phòng đóng chặt, bên trong lặng lẽ không chút động tĩnh.

Người nọ nói: "Đây là thư phòng."

Thanh Trúc gật đầu.

Người nọ nói: "Bên trong không có người."

Thanh Trúc gật đầu.

Người nọ nắm cổ của nàng: "Lại lừa gạt ta?"

Thanh Trúc sợ tới mức liên tục xua tay: "Không có! Lúc nãy ta nhìn thấy lão nhân gia ở thư phòng, bây giờ không biết người đi đâu rồi!"

"Vậy làm sao bây giờ?"

"Ta... Ta dẫn ngươi đi tìm!"

Người kia hài lòng bỏ qua cho nàng.

Thanh Trúc dẫn hắn đi tìm khắp nơi, từ phòng ngủ đến đại điện, cuối cùng là phòng luyện công, từ trên xuống dưới tìm mấy lần vẫn không thấy bóng dáng Kim Đạo Nhân, đang loay hoay không biết đi đâu nữa Thanh Trúc chợt thấy phòng phía trước có một ông già mở cửa đi ra, phút chốc hai mắt nàng sáng ngời: "Mau, thả ta xuống."

Người nọ ném nàng xuống.

Thanh Trúc chạy về phía lão nhân kia: "Sư phụ..."

Lời nói còn chưa dứt, người nọ đã từ phía sau vọt đến cạnh lão nhân, tốc độ nhanh không thể tưởng tượng nổi, hắn chế trụ huyệt đạo của lão nhân kia, mỉm cười: "Kim đạo trưởng, ngưỡng mộ đại danh đã lâu."

Lão nhân run run: "Này... Ngươi... Ngươi là ai? Ngươi muốn làm gì!"

Phát hiện không đúng, người nọ không biết võ công.

Thanh Trúc khẽ nói: "Y không phải là sư phụ ta, y là người quét rác, ta chỉ muốn hỏi y sư phụ ở đâu."

Người nọ buông tha cho lão nhân, lấy ra bức họa ngắm nhìn: "Y và Kim lão cũng có vài phần giống nhau."

"Dáng vẻ hai người rất giống, ta cũng từng nhìn lầm người " Thanh Trúc nhớ tới cái gì lại vỗ đầu một cái, "A, ta biết rồi! Ta nhớ lầm, sang nay mang trà cho sư phụ người nói muốn xuất môn hai ngày, bây giờ chắc là không còn ở trong cung!"

...

Khi hai người nói chuyện, lão nhân sớm đã chui vào phòng đóng chặt cửa lại kêu lớn: "Có tặc tử! Cứu mạng a!"

Trong phòng tiếng động ồn ào lên từ mọi phía.

"Đúng là gặp kẻ đần, khiến ta cũng ngu theo." Người nọ thở dài, xốc Thanh Trúc lên bắt đi. Tiếng gió vang bên tai, cây cối hai bên đường nhanh chóng lùi lại, mắt thấy mình càng ngày càng xa Bộ Vân sơn trong lòng Thanh Trúc sợ hãi cố giãy giụa: "Này này, ngươi làm cái gì vậy, buông ra ta buông ra ta!"

"Kêu nữa ta sẽ cắt lưỡi của ngươi."

Thanh Trúc lập tức không kêu nữa mà dè dặt cẩn trọng hỏi: "Ngươi muốn mang ta đi đâu?"

"Mang về."

"Mang ta về làm gì?"

"Ta muốn biết sao ngươi ngu như vậy, mà lại có thể khiến người thông minh như ta mắc mưu hai lần."

...

Người nọ không để ý tới sắc mặt của nàng, ngẩng đầu nhìn sắc trời: "Trời sắp mưa rồi, vào trú mưa trước đã."

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét